-
RE: Đoản khúc...
Hạ Vàng > 20-03-11, 12:13 PM
...mấy hôm nay mệt & đuối lạ thường...
...nhưng sao lại thanh thản vô cùng...không suy nghĩ vu vơ...không lo sợ viễn vông...cái gì tới rùi sẽ tới mà, phải hok...
...nhớ những ngày thơ ấu, em vẫn hay tranh luận những đề tài "to tát" với bạn bè và anh chị.... Nó "to tát" bởi vì bây giờ em mới biết, đó chỉ là những điều người ta làm hàng ngày, làm bằng thói quen đôi khi chẳng cần suy nghĩ - và điều quan trọng là - ngày ấy, em vẫn tưởng mình sâu sắc, ai dè giờ mới biết mình ngốc nghếch, ngô nghê như thế nào ...
...những chuyện như thế luôn là đề tài bất tận... chẳng hạn như...
Bạn em bảo, trong niềm tin không nên tin tuyệt đối. Nếu không, sẽ có lúc ta sẽ thất vọng...thậm chí...tuyệt vọng. Em thì bảo, đã không tin thì thôi. Chứ còn bảo để chút nghi ngờ vào đó, thì thực sự cái nghi ngờ ấy đã lớn chiếm gần hết rùi...
...những chuyện tranh luận như thế chẳng bao giờ có kết luận... và rất trẻ con...
Trẻ con vì bây giờ em mới biết, có những điều không bao giờ có chân lý - mà nó tùy thuộc vào mỗi người, mỗi việc. Có những điều không có một cột mốc ước tính nào - mà nó nằm trong thói quen hành động, hình thành do nhiều yếu tố tác động khác nhau...hoàn cảnh, cá tính, suy nghĩ, tình cảm.... Bởi có những điều, lý trí biết sai nhưng cảm xúc hoàn toàn đi ngược lại. Có khi lý trí biểu đúng, nhưng cảm xúc lại cứ trơ trơ...Hic...hic...
...như hôm nay...công việc tất bật...vậy mà người mệt mõi...vườn không chủ vắng...bản năng lười biếng...cá tính lang thang...tình cảm lan man... thì đố mà lý trí biểu "nó" nghe......
...e hèm... chủ sắp về... trả mọi thứ lại chỗ cũ...
(...vậy hoàn cảnh này "nó" có chịu nghe hok ta...)
-
RE: Đoản khúc...
Hạ Vàng > 25-03-11, 09:52 AM
... sáng trời se se...
Hai hàng cây bên đường bắt đầu trổ hoa vàng rực... những chùm hoa rủ buông dài thanh thản bật hết sức xuân...khép nép bên những nhánh cây xù xì... hoa có cảm nhận được sự bảo bọc chở che?!...
...thấy nao nao lòng khi nép mình cho một đám tang đi qua...
...những lúc thế này em chỉ muốn nép mình nơi góc tối... mún yên tịnh một mình... dù biết người lo lắng cho em... nhưng em cũng hok thích người thấy em những lúc thế này... bởi vì em sẽ đau... rất đau... nếu em thấy thế giới ngoài kia muôn sắc...
...và em đã đôi lần khép cửa...
Em về gom lại lá thu xưa
Gom hết mộng mơ tuổi dại khờ
Cất giữ vào trong miền ký ức
Để lòng thanh thản những vần thơ...
Để lại trong đời những ước mơ
Bồ Công Anh mong manh nhỏ bé
Vẫn nhẹ bay dù gió lay thật khẽ
Đem đến đời những lời chúc nhỏ nhoi...
-
RE: Đoản khúc...
Hạ Vàng > 26-03-11, 12:26 PM
Lại cuối tuần...thời gian trôi nhanh quá...
Lôi bài vở, dữ liệu...ra trước mặt....rồi lang thang...
Lang thang là một trong những thú vui của nó… nhưng nhiều khi chính điều đó cũng làm nó buồn khi đọc những điều không nên biết …Biết sao được nè, cuộc sống muôn vẻ, đâu có điều gì chỉ bó gọn trong mớ kiến thức lý thuyết suông như nó chứ …
Nhưng nhờ vậy, nó cũng tập cho mình biết cách cân bằng, biết cách vượt qua…. Nhiều lúc không chịu nỗi, nó lại rúc vào góc riêng của nó – nó chỉ biết cách tự vệ như vậy thui. Nó biết mình hok giỏi ứng phó, dễ tin và không có khả năng đoán được lòng người. Cái gì thấy sờ sợ, nó chỉ còn cách tránh xa – để hok bị tổn thương, nó tập trơ cảm xúc để hok đau. Hì, chạy trốn như là một bản năng, dù nó rất ghét. Nó chỉ sợ một ngày nào đó nó trở thành vô cảm…
…cái gì cần buông, nên buông…
...hok bik bao giờ nó buông được như chiếc lá nhỉ...
-
RE: Đoản khúc...
Hạ Vàng > 01-04-11, 01:50 PM
Nắng cứ nhàn nhạt.
Nó có thói quen cứ đi hoài một con đường, đi như một tiềm thức, dù ngập hay không, dù có bị đào hay chưa. Lắm lúc cứ phải quay lại vì đường bị chặn mà nó cũng hok nhớ
Nhiều lúc đường kẹt, nó quay sang đi đường khác là cứ đi lòng vòng, hồi hóa ra xa lơ xa lắc
Chừng nào nó thay đổi đây...khi con đường đã lắm lúc thay đổi... -
RE: Đoản khúc...
Hạ Vàng > 02-04-11, 12:07 PM
Dù sao thì nó cũng phải tập quen... tập đứng trên đôi chân mình...tập bay bằng đôi cánh mình. Nếu không thì ai giúp được...
Đêm qua nó đã lạc lỏng bay... tìm kiếm chờ đợi mãi tiếng kêu của bạn... để nó an tâm...để nó có thể bay tiếp... Vậy mà vô vọng... Nó lạc tới nơi mà nó hok bik là đâu...chỉ thấy xung quanh tối đen...nó chờ đợi một tiếng kêu của ai đó để nó còn bik nó đang ở đâu...
...im vắng... nó lạc quá xa...rơi xuống đây...lạnh run...buồn tủi...
Làm sao ai bik được... lạc là tại nó...lo là do nó... chỉ do cảm nhận của nó mà thôi...nó khờ khạo quá...
...nó đành đứng trong đêm...chờ đợi...mong manh...
...Mặt trời lên...
...nó tuyệt vọng thấy mình đã rơi chứ không phải bay đêm qua...
...quanh nó xa lạ...như ngày nào...như đã từng...
...trời đất mênh mông...
...và nó không biết bắt đầu từ đâu...
-
RE: Đoản khúc...
Hạ Vàng > 08-04-11, 12:45 AM
Đêm nay con nhớ mẹ quá. Bây giờ mẹ vẫn còn vất vả lo toan, có mấy khi cuộc sống mẹ được bình yên thanh thản...
Con biết mẹ thương và lo cho con nhiều lắm, nhiều nhất trong mấy anh chị em. Dù từ nhỏ con đã cố gắng tự lập, con không muốn mẹ phải lo lắng cho con nhiều vì mẹ đã vất vả nhiều quá... Con đã cố gắng hết sức để mẹ vui lòng... Ánh mắt mẹ vui long lanh với những thành công trên bước đường con đi...
Con yêu mẹ lắm...mẹ ơi... con muốn làm cho mẹ hết lo lắng... nhưng con biết có những điều con không thể làm được... và mẹ cứ hoài lo lắng... Mẹ ơi...
-
RE: Đoản khúc...
Hạ Vàng > 16-04-11, 09:18 PM
Người con thường ít nói về cha hơn mẹ. Vì sao vậy?!
Có lẽ cha thường không gần gũi như mẹ. Cha nghiêm khắc, cứng rắn. Và trong cha, nhiều khi lý trí quá nhiều, cha cân nhắc thiệt hơn, và đôi khi, cha cũng có nghĩ đến bản thân mình nhiều hơn...
Còn mẹ thì chữ hy sinh luôn hiện rõ trong mọi tình huống, mọi hoàn cảnh - cho dù con có sai trái (bởi vậy người ta bảo con hư tại mẹ mà)
Con thì không biết có ngược lại không, nhưng cha chưa từng đánh con roi nào (kể cả lần cha đang dạy cả lớp mà con dám giấu sách dưới hộc bàn để đọc); nhưng mẹ rất nghiêm khắc với con, hok bao giờ được về sau 9g tối, hok được đọc sách "nhảm nhí", hok được la cà sau giờ học... Cả một đống chữ "hok được..." lun
Vậy mà con cũng vẫn phá được ...(mà cũng tại anh Hai rủ con thui nha mẹ
)...
Có lần anh Hai dẫn bạn vô vườn ông Nội hái trái cây, lúc nghe tiếng người lớn đi ra, cả bọn bỏ chạy ra góc tre đu ra ngoài tuột cây chuối xuống, con cũng bỏ chạy theo, vậy mà ôm cây chuối hoài hok biết sao trèo xuống. Anh Hai đỡ không tới, chỉ biết hối "tuột xuống! tuột xuống! lẹ!". Lúc đó con sợ quá nhắm mắt...buông chân...và óott...xuống đất bằng cái m....
. Đau điếng hồn còn bị anh Hai la: ngu quá, sao không kẹp cái chân lại (má ơi
)...
Những trận phá mà "hok giỏi chùi mép" thế nào cũng bị mẹ cho ăn đòn... còn cha thì chỉ phạt đứng góc tường hà. Nhưng mà hok bik sao con vẫn "sợ" cha...
...Nhưng mà con thương cả Cha lẫn Mẹ nè... thương lắm...Con hạnh phúc và may mắn vì mình có đầy đủ cả gia đình - với đầy đủ cả sự hy sinh của cha và mẹ -
RE: Đoản khúc...
Hạ Vàng > 17-04-11, 12:55 PM
Nó lại lang thang theo đoản khúc bình yên...
Cuối tuần yên vắng quá... nó cũng quen và thích sự yên tĩnh rồi... Hì chẳng phù hợp chút nào so cái tuổi nó lại thích về vườn...
...hic, đói bụng rùi... thôi đi nấu cơm... tý lang thang tiếp chứ hok té lọt ruộng... -
RE: Đoản khúc...
Hạ Vàng > 18-04-11, 10:10 PM
Uh thì cuộc sống có bộn bề... ngày nào chẳng vậy... có chăng nhiều hay ít hơn một chút thôi... nhưng cái thực tại lôi kéo ta được bao nhiêu... hay như hình sin mà bạn đã nói... khi nó lên đỉnh, nó sẽ phải xuống...
Lâu rồi không ngồi lặng yên nghe nhạc... thả hồn buông trôi mà không phải làm gì hết... có phải cuộc sống cũng kéo em đi... hay em đang chạy theo nó... để trốn một khoảng trời mộng mị... rồi có trốn được không...
Cơn mưa chiều làm dịu mát không khí... có làm em chùng lại những bước đi vô thức, buông trôi... gió vô tư thổi... để lá bay tơi tả trong chiều... Em không kịp về để dầm cơn mưa... mưa Sài gòn - đến nhanh mà đi cũng nhanh... để lại khoảng đường ướt sũng nước...
Ta trong chiều... ta nhạt nhòa giữa biển người... ai còn biết ai...
Ta ơi... chiều vắng...
-
RE: Đoản khúc...
Hạ Vàng > 20-04-11, 07:17 PM
Ngày ghi nhận bắt đầu cho một bước xa ... ta cũng đâu thể ngăn được...
... mưa lớn quá...