-
RE: Đoản khúc...
Hạ Vàng > 11-11-10, 12:18 AM
Em kể anh nghe hoa Hoàng Hôn, mà kiếm hoài không ra hình của hoa đó. Hình như hoa nở vào mùa Xuân chuyển sang Hè, nên giờ này em kiếm đâu ra hoa ấy bây giờ. Đành post hoa Bò cạp vàng anh xem đỡ (Cây và lá Hoàng hôn mảnh dẻ hơn Bò cạp vàng nhiều)
.
Hoa Hòang Hôn - không biết vì đâu em có tên hoa đó nữa, hay em lại tự đặt lúc nào chẳng rõ. Hoa nở vàng rực, rủ da diết lúc cây đã rụng gần hết lá. Nhìn cây như đang oằn rủ vì mang nặng những bông hoa đẹp kia. Màu vàng hoa kiêu sa rực rỡ. Em không biết tại sao mình thích nó nữa, nhìn nó vừa yếu đuối, nhưng vẫn mạnh mẽ...
-
RE: Đoản khúc...
Hạ Vàng > 14-11-10, 11:38 AM
Sáng se lạnh...
Ngồi bên ly cafe, em lại lan man. Cái tật cố hữu của em rồi phải không người
Không biết em có khác mọi người hay không. Nhưng những lúc càng buồn, càng mệt mõi, em lại càng lánh xa, rút về với cái vỏ ốc riêng tư. Hì, mà cũng đúng thôi, nơi ấy em mới là chính em. Em không phải nghe những lời hỏi han chăm sóc, để em lại phải trả lời cái câu rằng em không sao – một cách giả tạo – cho dù không cố ý! Đúng là không giống ai. Những khi như vậy, người ta cần quan tâm và cần được quan tâm, để chia sẻ, động viên, em thì lại không. Sao vậy nhỉ?!
Gió nhè nhẹ rung rinh ngọn cỏ, làm cái hạt sương cứ chực rớt khỏi lá. Nhìn nó mong manh quá. Hihi, mà nó vẫn cố bám. Nhưng nắng càng lên, giọt sương càng đọng, càng lớn hơn. Và rồi...nó rớt...Em ngồi nhìn cho tới khi gió hắt đủ mạnh để giọt sương rơi... Thiệt tình, rảnh quá đi...
Nhớ bạn quá! Cảm giác bạn đang phải quyết định cái mà bản thân chưa muốn. Nhiều khi ngẫm nghĩ thật lạ. Con người ta sinh ra, ba mươi năm đầu phải học cách sống và làm việc giữa xã hội, ba mươi năm kế phải sống cho gia đình, hai mươi năm còn lại ta còn gì lại cho ta...
Ui trùi, lại nữa ...
Sáng lan man... -
RE: Đoản khúc...
Hạ Vàng > 23-11-10, 02:59 PM
-
RE: Đoản khúc...
Hạ Vàng > 27-11-10, 10:15 AM
Sao trôi quá...
Chưa bao giờ em để mình trôi như bây giờ...
Bao giờ em cũng có cột mốc và định hướng cho mình trong cuộc đời. Những lúc cần chọn lựa hay thay đổi hướng, em có thể tĩnh lặng hàng giờ, hàng ngày, hàng tháng... để suy nghĩ, kiểm chứng và chọn lựa cho mình một cột mốc mới, một hướng đi mới. Bởi vì sau đó, em thanh thản bước mà không phải lo sợ điều gì cả. Bởi vì bao giờ, em cũng đã có giải pháp cho tình huống tệ hại nhất xảy ra...
...Vậy mà mấy tháng nay, em không thể nào tập trung suy nghĩ được. Hay vì em đang phải đối diện với quá nhiều thay đổi. Hay vì em không thể dự đoán được đường đi sắp tới sẽ gặp phải những điều gì. Hay tại em không đưa được tình huống tệ hại nhất sẽ xảy ra. Hay tại vì đó là quyết định lớn nhất trong cuộc đời mà tất cả mọi tác động đều xa quá tầm kiểm soát - dự đoán... hay vì thời gian còn quá ngắn để cho em có một thay đổi hay chọn lựa... hay vì...
...Và em buông trôi!...
Em sống theo bản năng... thích sao làm vậy... không thèm suy nghĩ đến hậu quả... không thèm tính tóan ngày mai mình được mất...
Ui trùi, ngày mai ... là ngày nào...
...Lại thèm lang thang giữa đồng cỏ dại... -
RE: Đoản khúc...
Hạ Vàng > 29-11-10, 10:47 AM
-
RE: Đoản khúc...
Hạ Vàng > 09-12-10, 12:16 AM
Em lơ ngơ quá...
Em sống giữa cõi trần, mà không biết cách tự bảo vệ bản thân...
Sáng mai mong mặt trời thức giấc sớm...
...Em thích ngắm mặt trời buổi sớm. Nhìn nó trong suốt quá....
...Em hay thích những cái gì trong suốt...mà nó thì dễ vở quá...
...Em thích màu trắng... mà em không giữ được lâu...
em hư quá!
...Sáng mai...mong một sáng mai yên bình...
...một em giữa thiên nhiên...không phải trong cõi trần... -
RE: Đoản khúc...
Hạ Vàng > 11-12-10, 02:35 PM
Buổi trưa yên vắng quá...
...Em lang thang rùi nghe nhạc...
Yêu người quá!Bao giờ người cũng giữ cho em một chỗ riêng tư. Những gì của riêng mình - kể cả list nhạc riêng - Người cũng để riêng một góc...
Góc của em... người vô ra chăm sóc... cứ yên lặng cho em ngồi đó thích làm gì thì làm - đôi khi em phá, lúc lại trầm mặc, lúc bày đủ trò - người cũng chỉ cười... Nhưng mà em biết nè, người cứ liếc canh chừng em á nha
Hihi, nhưng mà không hiểu sao, biết người canh chừng em càng pháChắc em lại ỷ y có người lo rồi, em có bị gì người sẽ níu em lại, em bị ăn hiếp, có người bảo vệ, em lang thang quá, người lại khều nhắc... hihi... rồi lúc hok có người, em lại nhút nhát... như ngày xưa
...
Em hư ghê á...biết người chìu em quá... lúc hờn em làm thinh cho người lo lắng cho biết... lúc giận hok ăn người lại dỗ dành... em ăn mì gói cho người xót dạ...
Vậy mà người vẫn chìu, vẫn hok mắng em...
...Nhạc da diết quá...người ơi... em hứa hok hư nè (mà lúc hok giận thui nha), người về mau mau đi nha...
-
RE: Đoản khúc...
Hạ Vàng > 13-12-10, 10:35 PM
Một năm lại sắp trôi qua. Cuối năm bao bận rộn - thay đổi...
Em bỏ luôn chuyến công tác ra miền Trung và miền Bắc như dự định
Em đuối quá!. Đôi khi em không hiểu sao mình lại đủ sức để làm bao nhiêu đó công việc...
Những lúc thế này, em không đủ sức để nói... chỉ ngồi lẳng lặng bên anh... nghe nhạc...lang thang... hay làm một chút gì đó trong góc riêng...để anh chăm cho em ly nước chanh... liếc chừng ánh mắt lo lắng của anh ...mỉm cười cho anh yên lòng... Em biết anh yên tâm hơn khi thấy em...dù như thế này...mà em lại chúa ghét thấy anh lo lắng
... ghét ghê...đúng là...trời trao... -
RE: Đoản khúc...
Hạ Vàng > 19-12-10, 12:06 AM
Đêm êm đềm bên người. Em vẫn tự hỏi đã bao đêm như vậy mà sao mình vẫn cứ trông chờ mỗi đêm buông xuống nhỉ...
Em thương người lắm!
Thương từng ánh mắt người dõi theo em. Cho dù người không hiện diện bên cạnh, nhưng em luôn cảm nhận được ánh mắt của người hướng về em từ một góc nào đó. Biết em nhút nhát, người luôn có mặt bên cạnh mỗi khi em lo lắng, ngơ ngác, nhắc em từng bước chân khi em chông chênh giữa cõi lạ. Biết em ngu ngơ, người cười cười mỗi khi em hỏi người khác những câu ngốc nghếch - nên hễ thấy người cười là em phải coi chừng chừng...(ghét ghê á, nhưng mà cũng yêu lắm khi người nhắc chừng em: em ơi coi chừng nói hớ...
) Hok biết người như thế nào khi em hay hỏi nhỉ . Em hỏi suốt, cái gì hok dám hỏi người khác em cũng hỏi người...
Hihi, hồi còn bé em đã hay hỏi rùi.. Đi lẫm đẫm theo Nội cho gà ăn, em hỏi Nội lỗ tai con gà đâu, đến cái má, cái trán..., chừng đến cái cằm con gà đâu thì Nội mắng: Tổ cha mi, mi về hỏi thằng cha mi á
...
Em ngu ngơ lắm, người có lo không... Em nhút nhát hok dám đi đâu hết, người có buồn không...
...Người ơi... thương người lắm...người mệt mõi hok nè... -
RE: Đoản khúc...
Hạ Vàng > 01-01-11, 01:15 AM
Vậy là đã bước sang năm mới - mùa mới - tuổi mới. Mong mọi sự vẫn bình yên - một bình yên trọn vẹn ...