- Hạt giống tâm hồn
-
RE: Hạt giống tâm hồn
Xuân Thanh > 01-08-12, 11:14 AM
Tớ biết, mình là người hạnh phúc.
Những ngày đầu năm, mọi người đang cùng nhau dạo quanh phố phường với bầu không khí tưng bừng, náo nhiệt. Tớ cũng hân hoan chào đón năm mới, tớ cũng muốn đi dạo, nhưng tớ sẽ dạo theo cách của riêng mình. (Click to View)
Tớ không ra phố, vì tớ thích bầu không khí yên tĩnh. Đừng bảo với tớ rằng tớ thụ động, nhút nhát, hay ngại tiếp xúc nhé. Có đôi lúc, người ta cần một khoảng lặng cho tâm hồn mình, và tâm hồn tớ đang cần khoảng lặng đó.
Tớ đoán nhé! Ngoài phố giờ này, mọi người đang nói cười vui vẻ với nhau, về đủ thứ chuyện trên đời. Có lúc, cứ tưởng rằng đó là những câu chuyện nhạt nhẽo và vô vị nhất, nhưng bây giờ, những câu truyện ấy lại trở nên sôi nổi lạ thường. Vì không khí ngày Tết chăng? Những em bé, sẽ mặc quần áo thật đẹp, cầm trên tay những quả bong bóng đầy màu sắc, ánh mắt long lanh hạnh phúc. Những cặp tình nhân, tay trong tay, khuôn mặt lộ rõ niềm vui sướng của đôi lứa yêu nhau.
Cậu hỏi: “Thế cậu hạnh phúc không?”
Tớ ngạc nhiên: “Vậy theo cậu, hạnh phúc là gì?”…
Ừ nhỉ, tớ chợt nghĩ, hạnh phúc của tớ là gì nhỉ?
… Hạnh phúc bắt đầu với tớ là khi tớ cất tiếng khóc đầu tiên khi vừa chào đời, và để báo hiệu với mọi người rằng “mọi người ơi, tớ đã sẵn sàng một cuộc đời này rồi nhé”.
… Hạnh phúc là khi tớ thút thít khóc khi mẹ đi chợ mà không cho tớ theo, đến khi về, tớ nhận được một quả cam thật to từ tay mẹ.
… Hạnh phúc khi tớ sợ hãi nhìn xung quanh mà không thấy ba đâu, và tớ cười toét miệng, khoe 4 chiếc răng thỏ khi thấy ba mang vào cho tớ một bình sữa ngon lành.
… Hạnh phúc, là khi tớ giúp đỡ một người bạn khó khăn, và dù trong túi tớ không còn đồng nào, nhưng tớ vẫn thấy vui khi thấy rằng ít ra, mình có ích.
… Hạnh phúc, khi tớ khóc vì niềm tin bị đổ vỡ, khi người mình yêu phụ mình, vì lúc đó tớ biết, hạnh phúc của tớ là ở một người khác. Khi đó, tớ hiểu được rằng, hạnh phúc không nhất thiết phải có một người yêu, một tình yêu hay một bờ vai để mình dựa vào.
… Hạnh phúc sẽ kết thúc với tớ, chỉ khi nào tim tớ ngừng đập thôi
Rồi cậu lại hỏi: “Vậy những trẻ mồ côi, những trẻ em bị khuyết tật bẩm sinh, những mảnh đời khó khăn, vất vả…, vậy họ có hạnh phúc không?” Tớ không rõ, nhưng câu trả lời của tớ sẽ là “có”. Vì sao ư?
Có lẽ, khi được sinh ra, không ai có thể tự chọn cho mình ba mẹ, hay chọn cho mình một gia đình hạnh phúc. Cậu cũng biết mà, đâu phải ai bước vào cuộc đời này đều có một cuộc sống đầy đủ. Được sinh ra và được sống đã là hạnh phúc, phải không?
“Mơ một hạnh phúc là thế nào? Hạnh phúc có cần phải mơ không?”
” Không cậu ạ”.
Biết sao không? Hạnh phúc là những gì giản dị và gần gũi nhất trong cuộc sống của chúng ta. Hạnh phúc luôn tồn tại, có đôi lúc cậu không nhận ra mà thôi. Hạnh phúc không phải là mơ giàu sang, mơ xe hơi, nhà lầu, mơ làm một cậu ấm, mơ được đi du học nước này nước kia. Hạnh phúc đơn giản là sống thật tốt bên cạnh những yêu thương mình, hoặc lỡ ra không ai yêu thương mình, thì hãy sống thật tốt bên cạnh người mà mình yêu thương. Hạnh phúc là do mình tạo ra, phải không cậu?
Và tớ có thể chắc với cậu một điều rằng: tớ biết, mình là người hạnh phúc. -
RE: Hạt giống tâm hồn
Xuân Thanh > 06-08-12, 05:25 PM
Thư bố gửi con gái
Dường như tình yêu đầu tiên lại làm con mệt mỏi. Con loay hoay với những thứ váy áo mà con vốn không thích mặc. Bực bội với đôi mắt một mí "hàng độc" của mình. Bố thấy con buồn nhiều hơn là vui, con không tự tin khi là mình nữa. (Click to View)
Đúng là thật dễ để "quyến rũ" một người, nhưng thật khó để người ấy biết rằng ta không hoàn hảo.
Bố và mẹ đã yêu nhau được gần 30 năm. Mẹ từng là một cô gái được nhiều người để ý, mẹ đẹp và học giỏi. Nhưng tại sao mẹ lại chọn bố, một người không có gì đặc biệt? Có lần mẹ nói rằng, duy nhất bên bố, mẹ có thể biểu diễn điệu cười "khủng khiếp" của mẹ. Bởi mẹ biết bố yêu nụ cười ấy.
Mẹ tự ti vì đôi bàn chân của mình, và vẫn thường đi những đôi giầy kín mu bàn chân. Nhưng bên bố, mẹ có thể cởi bỏ những đôi giầy cao gót rất điệu của mình và thu cả hai chân trần lên ghế. Bên bố mẹ có thể thực sự là mẹ, trên từng milimét vuông. Đó chính là sự tin cậy. Niềm tin cậy tạo nên bầu không khí an toàn để những tình cảm thân mật, âu yếm nảy sinh. Và những người yêu nhau có thể giao phó vào tay nhau cả quá khứ, hiện tại và tương lai của mình.
Con có thể phải lòng một người con không tin cậy, nhưng thật khó mà có thể chung sống với họ. Trong tình yêu, con phải được thật là mình. Mặc cho tất cả những mưu mẹo nho nhỏ chúng ta vẫn thử và có thể gây ấn tượng được với người ta yêu trong buổi ban đầu hò hẹn, thì tình thân mật gắn bó lại dựa trên những gì mà những người yêu nhau biết về nhau.
Người ấy cần phải biết cái tôi thực của con - con như thế nào khi con mệt mỏi, tức giận, nản lòng, phấn chấn. Người ấy phải yêu con như con vẫn thế, chứ không phải yêu cái hình ảnh hoàn hảo mà người ấy hi vọng có ở nơi con.
Con đã xem phim Nhật ký tiểu thư Jones rồi, đúng không? Có một cảnh mà Mark Darcy nói với "tiểu thư" Jones rằng "Anh thích em, như em vẫn vậy". Và cô ấy hoàn toàn bị chinh phục. Tại sao lại có thể có một phản ứng mạnh như vậy cho một câu "tỏ-tình-không-hề-lãng-mạn"? Bởi vì Mark nói với cô ấy rằng anh ta thật sự nhìn cô ấy và anh ta yêu những cái anh ta nhìn thấy. Anh ta không nói anh thích cô ấy gầy đi mười cân, ăn mặc cho lịch thiệp hơn chút nữa hay xinh hơn một chút. Anh thích cô ấy như cô ấy vẫn thế, vô điều kiện. Cô ấy không cần phải cố gắng để gây ấn tượng với anh ấy, bởi Mark thực sự bị gây ấn tượng rồi.
Sự tin cậy không thể tự nhiên mà có, dù đó là hai người yêu nhau say đắm. Nó cần nhiều thời gian và nỗ lực. Hãy lắng nghe cậu ấy, tôn trọng cậu ấy cũng như ý kiến của cậu ấy, và chấp nhận cậu ấy như cậu ấy vẫn vậy. Và con sẽ được đền đáp công bằng. Giống như mẹ đã yêu bố như bố vẫn vậy.
Biết mình được yêu vì con người thực của mình sẽ khiến con cảm thấy tình yêu thật sự là chốn thiên đường, nơi mà con có thể từ bỏ mọi "vũ khí". Nó cho phép con được thực sự là mình mà không hề phải lo sợ bị giễu cợt và chối bỏ. Điều đó tuyệt vời vô cùng.
Bố chúc con sẽ nhận được một lời tỏ tình không lãng mạn : " Anh yêu em , như em vẫn vậy "