<span style='color: #800080'><strong class='bbc'><span style='font-family: Arial'><span style='font-size: 15px;'>( Đây là món quà tinh thần, Nguyệt Ái viết tặng một người - nhân sắp đến ngày truyền thống lực lượng của anh. Mong những người bạn thiện chí của Nguyệt Ái, nếu có đọc, sẽ cùng chia sẻ... Để món quà thêm ý nghĩa ! Nguyệt Ái xin cảm ơn... Nhiều... !!! )</span></span></strong></span><br />
<br />
<div class='bbc_center'><span style='font-family: Arial'><strong class='bbc'><span style='font-size: 21px;'>Nơi Ấy Có Anh</span></strong></span> <br />
</div><br />
<span style='font-family: Arial'><span style='font-size: 15px;'> Tôi gặp anh - Người Cán Bộ trẻ công tác trong lực lượng vũ trang, chuyên môn Quản Giáo ( Cảnh Sát Trại Giam ) vào ngày 27 tháng 05 năm 2007. Anh đến chơi nhà tôi, nhân chuyến thực tập gần tỉnh mà tôi sinh sống.</span></span><br />
<br />
<span style='font-family: Arial'><span style='font-size: 15px;'> Anh là cháu họ của mẹ tôi, khoảng cách địa lý xa nên chưa khi nào tôi với anh gặp nhau trước cái ngày cuối tháng 05 ấy.</span></span><br />
<br />
<span style='font-family: Arial'><span style='font-size: 15px;'> Ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã có ấn tượng về anh một cách kỳ lạ. Sự hiện diện của anh, thật nhẹ nhàng, bình ổn và trầm lặng. Anh bước vào nhà, đặt hành trang xuống góc tường, khẽ để túi quà lên bàn. Tôi... bỗng liên tưởng anh với “gió”. Anh như ngọn gió dịu dàng, thuần tính... mang đến trong tôi cảm xúc thích thú khi gặp một người anh phương xa. Tôi không ngại làm quen với anh, đối diện anh bằng ánh mắt chăm chú.</span></span><br />
<br />
<span style='font-family: Arial'><span style='font-size: 15px;'> Cái nhìn thứ hai... Tôi đã có sự cảm mến. Tôi bị cuốn vào đôi mắt anh thật đẹp, thật thông minh nhưng rưng rưng trắc ẩn, vì anh xúc động. Sức khỏe tôi không ổn, nhưng tôi luôn nghị lực vươn lên, đạt nhiều thành quả mà anh nghe mọi người thân ở quê anh kể, nên anh khâm phục tôi, và... Anh nắm tay tôi, hỏi thăm về cuộc sống. Hôm đó, tôi ốm, nằm trên giường. Anh đẹp trai lắm, lại khôi ngô, cao ráo. Tôi xôn xao khi có người anh ưa nhìn như vậy. Nhưng, anh ít biểu lộ cảm xúc, thi thoảng nở nụ cười rất hiền, không nói nhiều. Anh như gần, mà cũng như xa, khiến tôi cảm thấy nửa thân thương, nửa lạ lẫm. Đặc biệt, tuy thấy anh chân thành, vẫn nắm tay tôi ấm áp, không hiểu sao tôi lại nghĩ:</span></span><br />
<br />
<span style='font-family: Arial'><span style='font-size: 15px;'>- “Người con trai lạnh lùng như thế này, chắc khó mà có cô gái nào đi vào được trái tim của anh !”</span></span><br />
<br />
<span style='font-family: Arial'><span style='font-size: 15px;'> Tôi đã không ngại nhìn trực diện đôi mắt anh, và hỏi:</span></span><br />
<br />
<span style='font-family: Arial'><span style='font-size: 15px;'>- Anh đã từng bao giờ rung động trước cô gái nào chưa !?</span></span><br />
<br />
<span style='font-family: Arial'><span style='font-size: 15px;'> Anh trả lời tôi, thật tế nhị và lý trí, rằng “rung động thì có nhiều, nhưng chưa yêu thực sự, vì anh đang tập trung công việc”. Tôi ngốc thật ! Lại đi hỏi một câu ngớ ngẩn. Lẽ ra, tôi phải hỏi: - “Anh đã có người yêu chưa !?”, thì có lẽ đã nhận được đáp án: “Có rồi !”.</span></span><br />
<br />
<span style='font-family: Arial'><span style='font-size: 15px;'> Tôi từng dự thi tìm hiểu về lực lượng Công An Nhân Dân với số lượng hơn 300 trang A4 viết tay, và đạt giải cấp Trung Ương, trước khi gặp anh. Anh biết thành tích đó khi nhìn tấm bằng cùng với kỷ niệm chương treo trên tường nhà tôi. Vì thế, hai anh em nói chuyện khá hòa hợp, không mấy khi bị chững lại. Chủ yếu... là tôi nói, còn anh lắng nghe.</span></span><br />
<br />
<span style='font-family: Arial'><span style='font-size: 15px;'> Từ đó, giữa tôi với anh, đã hình thành sợi dây tinh thần càng ngày càng xích lại. Trong thời gian thực tập, anh dành thời gian rảnh ít ỏi của mình để đến nhà tôi chơi. Khoảng 6 lần... “Anh như là gió, vừa mới đến là thế nhưng đã xa rồi !” Lần nào anh về, tôi cũng thấy tiếc nuối.</span></span><br />
<br />
<span style='font-family: Arial'><span style='font-size: 15px;'> Hết khóa huấn luyện, anh phải về đơn vị công tác chính. Từ đó, chúng tôi chỉ có thể gặp nhau qua điện thoại. Nhưng, đã có hình dung cụ thể về nhau, nên tình cảm không vì địa lý mà trở nên xa cách. Thường xuyên liên lạc, theo thời gian... Một năm, hai năm, ba năm... Và bốn năm, anh coi tôi là Tri Kỷ. Còn tôi... Chỉ có anh là người duy nhất tôi không thể nào ngừng “nhớ”. Tôi yêu quý anh... Hơn bất kỳ ai có thể tưởng tượng. Nhưng, tôi sẽ không nói sâu về tình cảm của tôi với anh trong bài viết này... Ở đây, tôi muốn chia sẻ về công tác của anh - nhân dịp sắp đến ngày truyền thống Cảnh Sát Trại Giam ( 07 - 11 ).</span></span><br />
<br />
<span style='font-family: Arial'><span style='font-size: 15px;'> Tôi thường dành cho anh những món quà mang tính động viên, khích lệ tinh thần... Mỗi khi có dịp. Lần này, tôi xin viết nội dung “Nơi Ấy Có Anh” và post lên peta, hy vọng có sự chia sẻ của mọi người để ý nghĩa dành cho anh càng nhân lên, là nguồn cổ vũ anh trên con đường mà anh đang phấn đấu. Mong các bạn hiểu được tấm lòng tôi đối với anh, để khi đọc bài viết này, dù không chia sẻ... thì cũng thông cảm !</span></span><br />
<br />
<span style='font-family: Arial'><span style='font-size: 15px;'> Tôi tiếp xúc với anh nhiều, cũng không ít lần được anh chia sẻ về những sự việc xảy ra xoay quanh công tác. Tôi nhớ, đúng noel năm 2007, anh phải mò mẫm trong rừng truy nã tội phạm trốn trại, giữa tiết trời lạnh thấu da thịt, và... Tôi không biết tình hình ấy, đã nhắn tin cho anh để “Chúc giáng sinh”. Một lần khác, cũng mất 7 ngày ăn ở, sinh hoạt trong rừng để truy nã tội phạm, vẫn vào mùa đông. Nước không đủ ấm, mỳ tôm khô, không được đốt lửa... Thậm chí, không được dùng di động vì... sợ bị phạm nhân phát hiện chỗ anh và đồng đội đang truy kích. Đến khi hoàn thành nhiệm vụ trở về, sạc pin điện thoại xong... Anh mới gọi cho tôi. Nghe anh nói, mà... tôi thương khôn xiết. Anh bảo: “Vì ở trong rừng, không hợp khí hậu và điều kiện sinh hoạt, mà bị rụng rất nhiều tóc”. Tôi mới hiểu, anh đã chật vật như thế nào. Không dừng lại ở đó, điều làm tôi chạnh lòng, và... cảm phục, quý trọng, tha thiết là nguồn động lực tinh thần của anh trong sự nghiệp Cảnh Sát Trại Giam... Là vì ở anh, luôn có một tấm lòng tận tuỵ, đạo đức nghề nghiệp, vị tha và trách nhiệm trong công tác. Anh có trái tim ấm áp, và đầu óc ý trí, dung hòa với nhau... Đã tạo nên phẩm chất người Cán Bộ mẫu mực, được chính các Phạm Nhân của anh đánh giá cao tấm lòng. Tôi biết điều đó, trong một lần nói chuyện ( phỏng vấn ) Phạm Nhân. Người Phạm Nhân chủ động chia sẻ: “Cán bộ *** ( Tên của anh ) tốt lắm ! Đối xử với chúng tôi như người trong một gia đình, quan tâm và thường xuyên khích lệ, tạo điều kiện cho chúng tôi được phấn đấu làm lại cuộc đời. Tôi rất biết ơn Thầy !” Tuy nhiên, không phải Phạm Nhân nào cũng có suy nghĩ tích cực như thế, mà còn cần phải có quá trình cải tạo khó khăn như “trông đợi hạt lép lên cây”. Nhiều Phạm Nhân bất cần, tiêu cực, không ngại chống đối và gây thương tích cho anh, khi anh làm nhiệm vụ. Tôi thực sự không ngờ, sự việc anh gặp phải, mà giấu tôi cả một năm, chỉ vì sợ tôi lo lắng. Đó là... Anh bị Phạm Nhân dùng lưỡi dao lam, tấn công vào mặt, rạch một đường dài khoảng 5 cm, khiến anh bị thương đến mức để lại sẹo trên gương mặt mà tôi vẫn coi là “điển trai ngời ngời”. Một vết sẹo hằn lên, khoảng 4 cm... Tôi trực tiếp nhìn thấy, khi chúng tôi gặp nhau nhân ngày tôi đi nhận giải thưởng Báo Chí cách đây nửa năm... ( Anh đã cố gắng thu xếp thời gian, vượt quãng đường xa để đến ). Nhìn vết sẹo, tôi đùa:</span></span><br />
<br />
<span style='font-family: Arial'><span style='font-size: 15px;'>- Hết đẹp trai như ngày xưa rồi !</span></span><br />
<br />
<span style='font-family: Arial'><span style='font-size: 15px;'> Anh cười hiền:</span></span><br />
<br />
<span style='font-family: Arial'><span style='font-size: 15px;'>- Ừ, không đẹp trai nữa, nhưng người ta bảo “anh có vết sẹo này lại thành ra... có duyên”.</span></span><br />
<br />
<span style='font-family: Arial'><span style='font-size: 15px;'> Đúng là anh ! Là “ngốc” của tôi... ! Đó, chính là bản chất của anh. Anh không vì mất mát ấy, vì tai nạn nghề nghiệp ấy mà thoái chí, mà kỳ thị Phạm Nhân của mình. Tôi được biết, người Phạm Nhân tấn công anh, nhận ra sai trái nhờ vào sự bao dung của anh, “hắn” đã cúi đầu xin lỗi, xin anh tiếp tục hướng thiện cho “hắn”... Qua bao năm kiên định ý chí, tận tuỵ không ngừng, anh có không ít thành quả lao động được cấp trên, và tổng cục ghi nhận, trao tặng bằng khen, lên chức... Và giờ đây, đang là Cán Bộ Giáo Dục trong sự nghiệp Cảnh Sát Trại Giam.</span></span><br />
<br />
<span style='font-family: Arial'><span style='font-size: 15px;'> Vừa qua, khi tôi viết bài về công tác của anh, tôi hỏi: “Anh có điều gì muốn nói về công tác của mình không ?”. Anh đã chân thành thổ lộ: “Đứng trước những con người với những mảnh đời lầm lỗi, anh luôn khao khát mình có đủ trí lực, tâm huyết để thức tỉnh, cảm hóa họ. Mong họ nhận ra sai trái, tìm lại được tính thiện và ước vọng hoàn lương…”.</span></span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'> Anh đã khiến tôi nhận thấy, lòng bao dung và thái độ tích cực trong công việc, không phải chỉ thể hiện qua lời nói, mà còn qua cả hành động, nỗ lực bền bỉ. Đó, cũng chính là “bài học của cuộc sống”, khi mỗi chúng ta chọn cho mình một con đường để khẳng định bản thân...!</span> <br />
<br />
<div class='bbc_center'><strong class='bbc'><span style='font-size: 17px;'><span style='font-family: Arial'>Con Đường Anh Chọn</span></span></strong></div><br />
<div class='bbc_center'> </div><div class='bbc_center'><strong class='bbc'><span style='font-size: 15px;'><span style='font-family: Arial'>( Tặng anh )</span></span></strong></div><br />
<div class='bbc_center'> </div><div class='bbc_center'><span style='font-size: 15px;'>Anh chọn nghề Quản Giáo,</span></div><br />
<div class='bbc_center'> </div><div class='bbc_center'><span style='font-size: 15px;'>Dẫu biết sẽ gian lao.</span></div><br />
<div class='bbc_center'> </div><div class='bbc_center'><span style='font-size: 15px;'>Vẫn lòng quyết tâm cao</span></div><br />
<div class='bbc_center'> </div><div class='bbc_center'><span style='font-size: 15px;'>Anh chọn nghề Quản Giáo !</span></div><br />
<div class='bbc_center'> </div><div class='bbc_center'> </div><br />
<div class='bbc_center'> </div><div class='bbc_center'><span style='font-size: 15px;'>Trại giam nhiều bất cập</span></div><br />
<div class='bbc_center'> </div><div class='bbc_center'><span style='font-size: 15px;'>Bao thành phần Phạm Nhân</span></div><br />
<div class='bbc_center'> </div><div class='bbc_center'><span style='font-size: 15px;'>Vốn đánh mất bản thân</span></div><br />
<div class='bbc_center'> </div><div class='bbc_center'><span style='font-size: 15px;'>Nên trở thành ngoan cố.</span></div><br />
<div class='bbc_center'> </div><div class='bbc_center'> </div><br />
<div class='bbc_center'> </div><div class='bbc_center'><span style='font-size: 15px;'>Anh chẳng vì thấy khổ,</span></div><br />
<div class='bbc_center'> </div><div class='bbc_center'><span style='font-size: 15px;'>Mà nản chí nản lòng</span></div><br />
<div class='bbc_center'> </div><div class='bbc_center'><span style='font-size: 15px;'>Vẫn mỗi ngày trông mong</span></div><br />
<div class='bbc_center'> </div><div class='bbc_center'><span style='font-size: 15px;'>Gieo hạt mầm hướng thiện.</span></div><br />
<div class='bbc_center'> </div><div class='bbc_center'> </div><br />
<div class='bbc_center'> </div><div class='bbc_center'><span style='font-size: 15px;'>Phạm Nhân gây nhiều chuyện</span></div><br />
<div class='bbc_center'> </div><div class='bbc_center'><span style='font-size: 15px;'>Chống đối và phạm quy</span></div><br />
<div class='bbc_center'> </div><div class='bbc_center'><span style='font-size: 15px;'>Tâm anh vẫn kiên trì</span></div><br />
<div class='bbc_center'> </div><div class='bbc_center'><span style='font-size: 15px;'>Vẫn bảo ban bền bỉ.</span></div><br />
<div class='bbc_center'> </div><div class='bbc_center'> </div><br />
<div class='bbc_center'> </div><div class='bbc_center'><span style='font-size: 15px;'>Anh yêu nghề, chăm chỉ</span></div><br />
<div class='bbc_center'> </div><div class='bbc_center'><span style='font-size: 15px;'>Nhiệt huyết, khéo bao dung</span></div><br />
<div class='bbc_center'> </div><div class='bbc_center'><span style='font-size: 15px;'>Lòng thiện chí đến cùng</span></div><br />
<div class='bbc_center'> </div><div class='bbc_center'><span style='font-size: 15px;'>Cảm hóa bao Tù phạm.</span></div><br />
<div class='bbc_center'> </div><div class='bbc_center'> </div><br />
<div class='bbc_center'> </div><div class='bbc_center'><span style='font-size: 15px;'>Bước chân dù có mỏi,</span></div><br />
<div class='bbc_center'> </div><div class='bbc_center'><span style='font-size: 15px;'>Tinh thần dù trở trăn</span></div><br />
<div class='bbc_center'> </div><div class='bbc_center'><span style='font-size: 15px;'>Nghề của anh khó khăn</span></div><br />
<div class='bbc_center'> </div><div class='bbc_center'><span style='font-size: 15px;'>Hãy vững vàng, anh nhé !</span></div><br />
<div class='bbc_center'> </div><div class='bbc_center'><strong class='bbc'><span style='font-size: 15px;'><span style='font-family: Arial'> Viên Nguyệt Ái</span></span></strong></div>
Posted on Mon, 26 Sep 2011 12:37:41 +0000 at
http://forum.petalia.org/index.php?/topic/70163-n%c6%a1i-%e1%ba%a5y-co-anh/