<ul class='bbc'><li><strong class='bbc'><em class='bbc'>1 chàng trai cứng rắn, năng động nhưng có chút vô tư và 1 con bé cá tính, đang chập chững bước vào đời, luôn tỏ ra vô tâm dù rất quan tâm liệu có thể trói buộc thành 1 đôi được k??</em></strong></li><li>Ngày trước...ngày cậu đã nói cậu yêu tớ. Tớ ngạc nhiên đến hạnh phúc bởi tớ cứ đinh ninh mình trưởng thành hơn tất cả những đứa con trai = tuổi từng quen biết. Bởi vậy nên tớ nghi ngờ đó có phải là tình yêu k? Chỉ biết rằng tim tớ đập rộn ràng...và nó càng loạn nhịp hơn khi cậu kỏi tớ có yêu cậu k? Tớ k nói và chạy biến đi...Và rồi sau hôm ấy chúng mình cùng đi chơi, học bài và chẳng biết từ lúc nào cậu đã là 1 phần quan trọng của tớ; cũng chẳng biết từ lúc nào cậu "lây" tớ: cậu thích mưa, mưa cuốn đi những muộn phiền; cậu thích kem, kem mát lạnh dịu ngọt; cậu thích mùa đông, mang cảm giác ấm áp đến bên; và cậu đã làm cho tớ thích cậu! Cậu có sở thích con gái là ngắm mưa, cậu nói cậu thích nhìn những hạt mưa đẹp như pha lê, trong veo giống tớ vậy. Cái tên Krystal ra đời trong niềm hạnh phúc ngắn ngủi của tớ, bởi vì tớ cứ vô tư đi qua những suôn sẻ mà k nghĩ có 1 ngày 2 chúng mình lại như thế này...</li><li>Mẹ cậu đẹp và tinh tế <thế thì cậu giống bố rùi>. Bác đến gặp tớ vs vẻ mặt nghiêm nghị khiến tớ k khỏi sợ...<br />
- Cháu chào bác ạ!</li></ul> - Ừk, chào con!<br />
- ........<br />
- Bác vào thẳng vấn đề nhé...................................................................................<br />
..........Tớ đã gần như gục đi!! Tớ đã muốn chú ý đến xung quanh nhưng lời nói của bác luôn hiện hữu. Tớ đã muốn xin bác đừng ngăn cản nhưng bác đã khẩn cầu tớ đừng liên quan đến cậu vì cậu còn vào Nam nối nghiệp cha. Tớ đã muốn khóc thật to, như 1 đứa trẻ nhưng nước mắt cứ chảy ngược vào trong. Tớ đã...Tớ muốn là chính mình! Nhưng tớ đã hứa vs bác rồi...Những chuỗi ngày sau đó thật kinh khủng vs 2 chúng mình. Tớ làm mọi việc để chứng minh tớ k còn tình cảm vs cậu dù cậu biết thừa mấy trò trẻ con tớ bày ra. Còn cậu làm mọi việc để phù hợp vs mẫu bạn trai mà tớ đã cố tình bịa ra và thay đổi xoành xoạch. Nhưng vô ích, mẹ cậu đã thành công!<br />
<br />
<br />
<ul class='bbc'><li>Tớ đang miên man vs nỗi buồn mang theo tới trường, bỗng tớ khựng lại. Cậu đây ư? Sao cậu...cậu lại xuất hiện?! Trường chưa có HS mà! Bởi hơn 4 tháng rồi tớ đã tập thôi k nhớ cậu; tập thôi k để ý xem cậu thế nào, sống ra sao; tập thôi k quan tâm xem cậu có ở căng-tin hay sân bóng.....Tớ bối rối và lại chạy thật nhanh, như ngày ấy. Nhưng lần này cậu đã đuổi theo tớ. Chưa đủ thời gian để đóng cửa lớp, cậu đã đuổi kịp. Cậu vừa đẩy cửa vừa hét lên: "<strong class='bbc'>Mở cửa ra đi!!!Đừng chạy trốn nữa. Tớ k cho phép, tớ sẽ tìm đc cậu thôi!!"</strong>Tớ vẫn cố hết sức giữ cửa. Nhưng rồi lại tự giác mở tung cánh cửa, chạy đến ôm lấy cậu, nước mắt trào rơi. Tớ đã khóc, khóc thật nhiều.<br />
- Cậu làm sao vậy? Tại sao? - Cậu giật mình và đau khổ</li></ul> - Tớ yêu cậu, tớ yêu cậu, thật đấy! - Tớ nghẹn ngào nước mắt<br />
<br />
Tớ đã ôm cậu thật chặt để cậu k biến mất, rồi cậu cũng nói trong nước mắt: "Tớ cũng yêu cậu". Và rồi cậu đã ôm tớ thật chặt, thật lâu...Nhưng rồi tớ lại nhìn thấy hình ảnh mẹ cậu, tớ buông ra theo phản xạ và định đi. Thế mà tớ k thể đi được..."Tớ biết cả rồi, tớ sẽ k trách ai đâu, k ai là người có lỗi cả. Tớ sắp đi rồ,i thế nên cậu hãy cho tớ mang theo tình y này, đc k?" Lời nói của cậu, như cơn mưa xóa tan đau buồn, như ly kem mát dịu tâm hồn tớ, như mùa đông sưởi ấm trái tim đang hao mòn bởi 1 vết cắt mảnh và sâu. Tớ đã nắm tay cậu, lần cuối...Tạm biệt, MY FRIEND!<br />
<br />
<ul class='bbc'><li>Tam biệt để chẳng còn gì luyến tiếc. Tạm biệt để đón chào dịu ngọt trở về, nụ cười trở lại. Tạm biệt để trong tim k còn vốc muối nào làm trái tim mặn chát. Bay đi những tro tàn của tình yêu đã mất. Tớ đã nắm tay vốc đi những mảnh bụi của những ngày đã qua rồi thả vào trong gió, để gió cuốn đi. Bởi cậu là 1 đại từ xa xôi mà tờ k thể nắm bắt. Tớ đang ngồi gõ ra những điều tận sâu trong tim tớ muốn nói, muốn chia sẻ. Người ta nói nếu cứ giấu mãi giống như quả bom nổ chậm thì đến ngày nổ cũng là ngày tai ương. Và đúng vậy đấy! Muốn thấy cầu vồng thì phải biết chịu đựng những cơn mưa, đúng k cậu??</li><li>Này cậu, tớ vẫn cứ là Krystal nhé, như là 1 cái tên của anh trai đặt cho em gái.....</li></ul>
Posted on Sun, 17 Jul 2011 16:22:23 +0000 at
http://forum.petalia.org/index.php?/topic/67523-t%e1%bb%9b-v%e1%ba%abn-la-krystal/