<span style='font-size: 15px;'><span style='color: #4169E1'><br />
<br />
Em khóc!<br />
Tôi vẫn bước đi mà không ngoái đầu lại, đi thật nhanh. Cứ vô thức thoát khỏi em như thế, mãi mãi rồi có lẽ tránh né em cả đời này. Trời mưa, những cơn mưa mùa hạ rào rào một lúc lại thôi nhưng đủ để ướt hết người. Hai ngày định mệnh của chúng tôiđều bắt đầu bằng cơn mưa rào…<br />
<br />
<br />
Trời mưa như xối, tất cả mọi người đều tránh vào hiên. Tự nhủ thầm ngày hôm nay đen đủi, bỗng nhiên chiều ý cháu gái đưa nó đi thăm Văn Miếu. Con bé như một con sóc con, chạy nhảy loăng quăng khắp nơi để đến nỗi tránh mưa không kíp ướt hết cả người. Hai chú cháu như hai con chuột dính mưa, đang yên lành bống nhiên nó lăn ra khóc:<br />
<br />
<br />
- Chú ơi, con muốn con kia… con ấy kìa, con kia nè!<br />
<br />
<br />
Tôi giật mình nhìn ra chỗ “con kia” mà cháu chỉ, ngạc nhiên... Em đứng đó, như một thiên thần gặp cơn mưa, hạ trần trú tạm. Em mặc váy tím, sắc tím huyền dịu, trước tôi chỉ thấy nó quê mà giờ lại thấy đẹp lạ. Mái tóc ngắn xoã ôm lấy khuôn mặt sáng nhìn rất thông minh. <br />
<br />
<br />
Con bé cháu kéo tay làm tôi sực tỉnh.<br />
<br />
<br />
- Con đòi con gì cơ?<br />
<br />
<br />
Con bé vẫn nấc lên: “Con kia!”. Tôi bắt đầu bực mình, sao nó hỗn thế, dám gọi người lớn là con kia. Bỗng con bé giật khỏi tay tôi, chạy ra phía em. Nhìn kĩ hoá ra em đang bế một chú chuột nâu nhỏ, loài chuột nuôi đang là mốt của bọn nhóc con bây giờ. Tôi buộc phải chạy theo con bé, bỗng nhiên em mỉm cười, đưa chú chuột cho con bé:<br />
<br />
<br />
- Chị cho em đấy. Thích lắm à, cô bé đáng yêu!<br />
<br />
<br />
Vậy là từ phiền phức của nhóc cháu đáng yêu, tôi và em đã quen nhau như thế. <br />
<br />
<br />
<br />
Em “tấn công” tôi trước, nếu không tôi cũng lãng quên em như bao người con gái khác kể từ ngày hôm ấy. Chúng tôi hẹn hò, lãng mạn chẳng kém đôi tình nhân nào. Em yêu tôi bằng một tình yêu nồng nhiệt và hết mình nhưng đôi khi tôi có cảm giác em đang đề phòng một cái gì đó. Nhiều lúc em vui vẻ, cười nói như một đoá cúc vàng rực nở giữa mùa thu. Em mang cho tôi cảm giác tựa hồ như một người đi rừng sau bao ngày mới nhìn thấy chút ánh nắng, bao vui mừng, bao choáng ngợp. Nhưng có lúc em thay đổi đến chóng mặt, buồn bã và u sầu đến khó hiểu, giống như đoá cúc gặp cơn mưa rào. Ở bên em, tôi gần như có đủ mọi cung bậc cảm xúc, lắm khi vui mừng, hân hoan, hồi hộp đến nghẹn thở, một thằng con trai 30 tuổi đầu vẫn biết yêu, vẫn biết rung động như lần đầu gặp gỡ một người con gái, lắm khi lại buồn bã và bất lực trước em. Một khối lập phương được tạo nên bởi vô số các khối vuông khác màu. Những lúc đó em thường có những hành động lạ và khó hiểu, làm tôi nghi ngờ em đang giấu tôi một điều gì…<br />
<br />
<br />
Tôi ít khi giấu em điều gì, nhiều khi muốn giấu nhưng không giấu được mỗi khi nhìn vào đôi mắt thẳm sâu của em bởi tôi sợ, em mỏng manh quá, yếu đuối quá. Có lẽ em cũng nhận ra điều đó nên dù yêu tôi cũng rất dè chừng. Em rất sợ mất tôi nhưng chưa bao giờ em nói thẳng và có hành động níu kéo. Lây tính của em, tôi thích sưu tầm bình pha lê đựng đá cuội trong suốt mà có lẽ em là viên pha lê quý giá nhất tôi nâng niu, trân trọng không cho phép bị bụi mờ chứ không nghĩ tới một ngày sẽ bị vỡ. Điều tôi sợ nhất là nhưungx khi em nhìn tôi khóc mà chẳng có lấy một lý do, nỗi sợ hãi ấy đeo bám tôi vào tận những giấc mơ. Em mặc áo tím huyền, em níu lấy tôi nhưng tôi vẫn thản nhiên bước đi. Chiếc bình pha lê tím rơi choang xuống nền gạch đá trắng, những viên cuội rơi ào ào, máu ở đâu nhỏ giọt, từng giọt… Lần đầu từ khi quen em tôi đã có ác mộng kỳ lạ như vậy, sợ hãi choàng dậy, vậy mà sau này mỗi khi giấc mơ đó lặp lại một cách vô thức tôi vẫn tỉnh dậy, đầy kinh hoàng.<br />
<br />
<br />
10/9/2009 sinh nhật lần thứ 23 của em. Ngày này mỗi năm tôi luôn muốn được nói cảm ơn vì em đã có mặt trên cuộc đời này.<br />
<br />
<br />
19h<br />
20h<br />
21h<br />
22h30<br />
0h…<br />
<br />
<br />
“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”<br />
<br />
Em đi đâu mà giờ này vẫn không về? Tôi cứ ngồi im đó chờ đợi, chờ đợi để mang đến cho em một sự bất ngờ, tôi tưởng tượng cảnh em đón nhận lời cầu hôn của tôi bằng một party riêng mà tôi cố công chuẩn bị. Nến vẫn nguyên, gato vẫn nằm đó ẩn chứa bí mật chiếc nhẫn ngọt ngào bên trong, bó hoa lưu ly thơm ngát bên cạnh. Em sẽ ngạc nhiên đến phát khóc, ôm chầm lấy tôi, đôi mắt ướt ướt cố gắng không để nước mắt trào ra. Chúng tôi sẽ cùng nhau đi đến trọn đời, em sẽ trao cho tôi trọn tình yêu và niềm tin tưởng của mình. <br />
<br />
<br />
<br />
Tôi cứ ngồi đó với giấc mộng đẹp tuyệt vời của mình trong suốt 6h đồng hồ như vậy. Và giờ thì tôi thực sự sốt ruột, lo lắng khi gọi cho em mà em tắt máy. Ngoài căn phòng này em còn có thể đi đâu? Bạn bè, không ít nhưng đều đã liên lạc với họ mà không có em, gia đình em từ lâu đã định cư bên Mỹ, em không thể đi mà không cho tôi biết trước. <br />
<br />
<img src='http://i1239.photobucket.com/albums/ff520/martin11188/976230_1218328704.jpg' alt='Posted Image' class='bbc_img' /><br />
<br />
<br />
<br />
Vậy em có thể đi đâu? <br />
<br />
<br />
Căn phòng này của em tôi đã đến nhiều lần mà dường như nó vẫn ẩn chứa những bí mật khổng lồ. Chúng tôi đều tôn trọng sự riêng tư cần có nên chưa một lần tôi có ý định xem xét tỉ mẩn phòng em. Thôi, đợi tiếp, với tay lấy bọc café sẵn trên tủ, cần làm cho tinh thần tỉnh táo và ổn định lại, không thể lo lắng quá. Tay bưng cốc café nóng, không biết điều gì thúc đẩy, tôi bước vào phòng ngủ của em một cách vô thức… Tủ đựng đồ trang điểm, nước hoa, quần áo, album ảnh, một đĩa CD rơi ra từ dưới gối. À, có lẽ là bộ phim em thích phải xem trước khi ngủ. Tôi tò mò với chiếc laptop bên cạnh và mở, xem phim giết thời gian, rồi em sẽ về. <br />
<br />
<br />
<br />
Nội dung đĩa không có gì, những bản nhạc mà em thích mỗi khi cùng tôi ra ngoài nghe được em đều thu vào đây. Bỗng mắt tôi hoa lên khi trên deskhop hiện ra một file mật yêu cầu pass. Không khó với một kỹ sư tin học như tôi để mở ra nó. Tất cả đều là dữ liệu về một căn bệnh tử thần có tên ung thư máu. Sao em lại tìm hiều về nó? Hay người thân của em mắc bệnh này, thảo nào dạo này em hay buồn đến thế. Con mèo Nhím kêu ngoao ngoao, chắc em đi chưa kịp cho nó ăn. Tôi chạy ra, nó đang tha một gói lớn từ thùng rác. Tôi giật ra khỏi mồm nó:<br />
<br />
<br />
- Nhím con (tôi gọi nó theo cách mà em vẫn gọi) chưa được ăn hả? Ai bảo mẹ con bận việc gì đến giờ này không về. Con tha rác ra hả, dạo này hư quá đấy - Chưa nói hết, tôi kinh hoàng nhận ra cái vật trên miệng chú Miu nhỏ là bông băng thấm máu đã khô, được bọc cẩn thận. Chẳng biết có phải do cốc café làm tôi tỉnh táo quá hay không mà tôi liên tưởng ngay đến file mật, vả lại em sống có một mình, thái độ của em gần đây, một luồng suy nghĩ lờ mờ hiện ra ngay trong đầu rõ ràng đến mức, tôi bật dậy. <br />
<br />
<br />
<br />
Cửa mở, em bước vào:<br />
<br />
<br />
- Anh làm gì trong phòng em? Bỏ cái đó xuống! – em hét lên và giằng nó từ tay tôi.<br />
<br />
<br />
Em nhìn quanh và cười :<br />
<br />
<br />
- Anh thấy hết rồi hả? Giờ thì anh thấy em thế nào? Có đáng để anh yêu thương không?<br />
<br />
<br />
Tôi không nói nổi lên một lời, chỉ nhìn em, nhìn em rất lâu, nhìn em đang khóc mà không có ý định lao tới ôm lấy em như mọi khi. Tôi thấy sợ, sợ căn bệnh đó, sợ cả căn phòng này và sợ cả em. Không đủ dũng khí để hỏi thẳng, mà lúc đó linh cảm mách bảo cho tôi rằng căn bệnh đó của em chính là nguyên nhân làm em bí ẩn đến khó hiểu. Em muốn giấu tôi cho chẳng nhẽ cho đến khi tôi và em chính thức trở thành vợ chồng. Tôi lao ra khỏi phòng, đó là lần đầu tiên một đứa con trai gan lì như tôi mà bố mẹ vẫn nói phải khóc. Mà tôi khóc vì cái gì? Vì người yêu tôi giấu bệnh tình hay vì em đã mắc phải căn bệnh tử thần đó.<br />
<br />
<br />
Nhiều ngày sau tôi chủ động không liên lạc với em, lên online chỉ để nhìn thấy status em treo lửng lơ: “có những khi tôi tuyệt vọng vì ước vọng quá lớn lao”. Có lẽ tất cả mọi người cho tôi là một thằng hèn, một thằng khốn nạn. Phải, tôi không vĩ đại như những người mà báo chí thường hay kể có thể yêu nhau đến tận cuối cuộc đời bằng một đám cưới ở giường bệnh. Tôi không có can đảm đối mặt với sự thật mình đang yêu một người sắp chết. Tương lai chúng tôi liệu sẽ đi đến đâu, mà thật ra tương lai của tôi sẽ đến đâu? Gia đình, sự nghiệp, chẳng nhẽ tôi lại gắn cuộc đời mình với em khi mà em không cho tôi sự lựa chọn khi em giấu tôi. Tôi đổ tội cho em chỉ để lấy cớ trốn tránh trách nhiệm, những giấc mơ ác lạ đó ngày lại càng về nhiều hơn có thể là cả ban ngày. Tưởng tượng ra cảnh em vật vã với những cơn đau để chống lại bệnh tật, lòng tôi đau thắt nhưng để đến với em, lấy cuộc đời mình an ủi em những năm tháng còn lại của em thì tôi lại sợ. Sợ chính những cơn vật vã, chảy máu đó của em, sợ nước mắt của em, sợ không thể hi sinh sự nghiệp của mình để chăm sóc em. Một thằng hèn kém như tôi lấy đâu ra tư cách để nói lên nỗi sợ hãi nữa của mình là sợ một ngày em bỏ lại tôi rồi ra đi. <br />
<br />
<br />
<br />
Em hẹn tôi ở Văn Miếu, nơi gặp nhau đầu tiên, nơi hai đứa nuôi ước vọng sinh ra những đứa con học hành giỏi giang. Giờ thì tất cả những điều đó đều xa vời, xa tầm với. Em ngồi cạnh hồ nước, mắt ngó nghiêng xuống chắc lại tìm kiếm chú rùa nào nóng quá nổi lên mặt nước. Em vẫn đáng yêu và xinh đẹp như thế, vẻ tinh nghịch lộ rõ nhưng em xanh đi, rồi một ngày em sẽ phải yếu đi. Tôi tiến lại, gần như không kìm nén được cảm xúc khi em quay lại mỉm cười:<br />
<br />
<br />
- Anh khoẻ chứ? <br />
<br />
<br />
<br />
- Anh khoẻ - Tôi lắp bắp - Còn em?<br />
<br />
<br />
- Em không khoẻ. <br />
<br />
<br />
<br />
Cái giọng đầy thách thức, đôi mắt nhìn tôi đầy tiếc nuối. Tôi lại sợ, khốn nạn, lại liên tưởng đến máu và căn bệnh của em. Em đứng dậy:<br />
<br />
<br />
- Mai em đi Mỹ, ước vọng của em tan vỡ rồi. Anh không xứng với tình yêu của em. <br />
<br />
<br />
<br />
Tôi bước thật nhanh, vô thức thoát khỏi em như thế. Hình ảnh cuối cùng lưu giữ về em là búi tóc lúc lắc, quay đầu nhìn xuống mặt nước như xem lại hình ảnh phản chiếu của mình. <br />
<br />
<br />
<br />
Và cứ thế, em ra đi...<br />
Và cứ thế, tôi cũng đi.. .<br />
Ngày hôm đó, tôi biết rằng mình đã đánh mất tất cả, tình yêu, tư cách, mất cả chính mình.<br />
<br />
<img src='http://i1239.photobucket.com/albums/ff520/martin11188/thumb_flex-1284468472064131_file.jpg' alt='Posted Image' class='bbc_img' /><br />
<br />
<br />
Một năm sau, một năm không có em, không có tin tức của em. Người ta học cách quên nhau bằng cách chủ động không liên lạc để rồi mải mất nhau lúc nào không hay. Tôi đã gặp nhiều người bị thất tình, bị nỗi đau đó dằn vặt trong suốt thời gian dài. Nhưng có ai đó đau khổ cùng cực như tôi khi đã bỏ rơi người yêu mình trong những năm tháng cuối đời. Dằn vặt, áy náy, đau khổ, tiếc nuối, hành hạ bản thân mình. Một năm trời, chưa có hôm nào tôi được ngủ yên lành. Tất cả không gian của tôi đều tràn ngập hình ảnh của em, nhưng đều là em mờ nhạt, mất hết sức sống trong cơn đau vật vã. Tôi tìm kiếm mọi thông tin về em, chỉ cần em còn sống, chỉ cần cho tôi một hi vọng được ở bên em, dù bao lâu cũng được. Một ao ước mãnh liệt được chăm sóc em, ôm em trong vòng tay, xoa dịu nỗi đau của em, được chứng minh mình yêu em đến thế nào, được chuộc lỗi của một thằng hèn trước đây. Thất vọng, em gần như mất tích không dấu vết. Đã có lúc tôi nghĩ nếu, nếu lúc tôi tìm lại được em, em có mệnh hệ nào tôi cũng không sống nổi.<br />
<br />
<br />
Nghỉ việc, tôi sang Mỹ tìm địa chỉ nhà em. Mẹ em còn trẻ, ánh mắt bà u buồn, ngước lên nhìn tôi. Đập vào mắt tôi tấm ảnh của em, trang trọng lồng trong khung kính trên tủ thờ, vẫn đôi mắt sâu thẳm ấy. Tôi không biết mình đã chạy ra khỏi ngôi nhà đó bằng cách nào, giờ thì hình như tôi đang ở giưã dòng xe. Sáng quá, ánh nắng của thiên đường, tôi cứ đứng im đó, biết đâu tôi sẽ gặp lại được em.<br />
Âm thanh duy nhất đọng lại trong tôi lúc đó là tiếng rầm của một va chạm khủng khiếp…<br />
<br />
<br />
Đã sáu năm trôi qua, bé Nhím nhà tôi đã được ba tuổi rưỡi. Con bé đáng yêu chẳng khác gì mẹ nó. Chỉ cần nhìn thấy hai mẹ con cười đùa nô nghịch, tôi lại thầm cảm ơn định mệnh. Tưởng rằng chuyện tình của chúng tôi chỉ như một cơn mưa bóng mây, ào ạt rồi lại tan nhưng lại để lại dư âm còn mãi. Ngày đó, ngày định mệnh tôi đã gặp em gái sinh đôi của em từ Mỹ về… và sau đó, tôi đã bị em trừng phạt suốt một năm ròng vì đã phản bội lại lời thề nguyền mãi mãi bên nhau dù có bất cứ chuyện gì. Em nói:<br />
<br />
<br />
- Hôm ở Văn Miếu, em đã tuyệt vọng vì anh, vì tình cảm của anh. Ở phòng em, sao anh không có can đảm hỏi thẳng em dù hôm đó không phải em. Em chỉ yêu và lấy người đã yêu em dù em chỉ còn một hơi thở cuối cùng. Suốt thời gian qua em và mẹ đã đau khổ vì bệnh tình của Duy Linh, em gái em. Em cũng định nói với anh nhưng con bé vừa về được một hôm thì anh đã tưởng nó là em. Em yêu anh nhưng em không muốn giải thích vì anh đã trốn tránh em. Em làm sao có thể tiếp tục nhắm mắt mà yêu anh như thế. Mà em cũng rất dễ bị tổn thương, anh biết đều đó mà còn làm em đau đớn thất vọng như vậy. Nhưng anh đã suýt đánh đổi cuộc sống của em nên em mới tha thứ nhé, một lần thôi đấy!<br />
<br />
<br />
Cám ơn em, cám ơn em vì đã đẩy anh ra khỏi anh ra khỏi chiếc xe tải đó để anh có một cuộc sống mới, cuộc đời anh giờ là của em. Cảm ơn em vì đã tha thứ cho anh, cảm ơn em vì đã cho anh hiểu về một tình yêu thật sự…<br />
<br />
<br />
Yêu là quên hết bản thân mình, không chỉ có kỳ vọng, tin tưởng, hi sinh mà cần có sự chấp nhận. Nếu người yêu bạn không xinh, không giỏi giang, gia đình không có điều kiện, không đủ sức khoẻ… nhưng vẫn là người bạn yêu. Yêu là phải có đủ dũng cảm ở bên người ấy trong bất kỳ hoàn cảnh nào, không phải chỉ có lúc buồn, lúc vui, lúc khó khăn mà cả khi ốm đau, bệnh tật. Bởi vì cuộc sống của người ấy chính là của bạn. <br />
<br />
<br />
SƯU TẦM</span></span>
Posted on Sat, 28 May 2011 10:03:04 +0000 at
http://forum.petalia.org/index.php?/topic/65042-m%c6%b0a-bong-may/