Mưa……..<br />
Lâu lắm rồi tôi mới được bình yên để ngắm những giọt mưa, mưa Đà Lạt…<br />
…………….<br />
Tựa vào khung cửa con bé nói vơi tôi một cách xa xăm…”chắc em không được ngắm mưa Đà Lạt nữa đâu, phải không chị…?”<br />
Con bé vẫn mãi nhìn về phía xa, mây vẫn mù mịt một màu, mưa vẫn rơi và nổi buồn càng nhiều khi nhìn vào đôi mắt con bé, hai ba tuổi đầu chưa đủ lớn để trải qua hết những cung bậc của cuộc sống, vậy mà nhìn vào đôi mắt như chất chứa rất nhiều u phiền, đôi mắt ngấn nước cứ chực chờ rơi vở, tôi muốn nâng niu cho con bé những giọt nước trong trẻo ấy nhưng sao vẫn không thể giử nổi cho riêng bé ….<br />
Chỉ vài ngày nữa, con bé lại xa Tôi, xa Đà Lạt, và xa Mưa nơi này …..<br />
………….<br />
Ngày xưa…Bạn cùng trường con bé cứ ghen tỵ rằng con bé sướng, nhà giàu, học giỏi, rồi ba mẹ thương yêu chiểu chuộng…nhiều và nhiều những lý do để con bé là tâm điểm của sự ghanh ghét, và con bé còn được thừa hưởng một nét đẹp từ mẹ, mộc mạc nhưng đẹp…đẹp như một thiên thần ….<br />
Mười hai tuổi, Mẹ con bé qua đời do tai nạn trong một lần đi dạy về, ngày mưa…..làm sao không đau đớn, làm sao không nghẹn ngào khi mẹ là điễm tựa duy nhất, con bé như chết lặng đi, cho dù mười hai tuổi chưa đủ lớn để hiểu rỏ cái gì đã mất và sẻ mất mãi mãi, ….nước mắt cứ vô tình rơi, rồi vô tình để lại trong con bé những vết chai sạm của nổi buồn….<br />
Mười lăm tuổi, ba đi thêm bước nữa, Con bé dần lớn lên trong những chuổi ngày cô đơn và nổi nhớ, những năn cấp III, thướt tha trong tà áo dài trắng, nét đẹp từ mẹ cứ toả ra khắp khuông mặt con bé, ai còn nhớ mẹ nhìn con bé cứ lắc đầu nguầy nguỵâ…nó giống mẹ nó quá …., con bé cười, nụ cười mộc mạc nhưng sao nhìn vào nụ cười người ta có thể rơi nước mắt, nhìn vào ánh mắt người ta không khỏi hiểu nhầm rằng con bé khóc …<br />
Và cho tới bây giờ, nhìn con bé ngồi bên song cửa kia nhưng sao vẫn đó một nổi buồn không nói được, nhiều lúc tự hỏi mình có nên làm con bé khóc, có nhiều lần hỏi mình có nên làm cho con bé cười…nhưng không được, làm sao con bé vui khi trong tâm hồn con bé có vết sẹo không thể lành, Ba đi lấy dì, mà bây giờ con bé gọi là Má, Má con bé rất tốt, rất thương con bé nhưng …làm sao bằng mẹ được, và có lẻ ai ai xa mẹ và không còn mẹ mới hiểu được tâm trạng con bé, có Má nhưng thời gian bà quan tâm tới con bé còn ít hơn cả thời gian nói chuyện với người làm, còn ba, những chuyến công tác dài ngày làm con bé quên đi mình có gia đình…cô đơn, con bé lớn lên từ đó…<br />
…Đã hai năm, Mưa Đà Lạt vẫn như xưa, và Mưa chiều nay vẫn mưa hoài một điệp khúc buồn, nhìn Mưa, nhìn con bé …hỏi lòng mình có buồn không nữa sao nghe bên mình tiếng nấc nhẹ nhưng xé lòng …Anh vuốt nhẹ mái tóc, gục đầu lên vai anh dấu đi những giọt nước mắt…thầm nguyện cầu cho nổi buồn sẻ thôi không còn đọng trên đôi mắt con bé nữa …., nguyện cầu cho đôi mắt kia sẻ có người lau khô nước mắt, hiểu và cảm nhận cho con bé những nổi niềm giấu kín bấy lâu nay …<br />
…<br />
CoDai Đà Lạt ...
Posted on Tue, 22 Mar 2011 14:22:28 +0000 at
http://forum.petalia.org/index.php?/topic/62014-m%c6%b0am%c6%b0a-da-l%e1%ba%a1t/