Cánh thiệp về không muộn<br />
- Lần đầu tiên tôi gửi một cánh thiệp 8/3 cho bà, người phụ nữ mà tôi yêu thương nhất trên đời, cũng là lần cuối cùng. Cánh thiệp về kịp lúc bà tôi đang ngóng đứa cháu đang trọ học xa nhà trước lúc ra đi.<br />
Sinh ra tôi đã là đứa trẻ èo uột, khó nuôi. Ba má hồi ấy còn rất trẻ, lại bận bịu công tác. Ba má gửi tôi về ngoại. Vậy là tôi lớn lên bên bà. Trong ngôi nhà nhỏ ở xóm Nhà Đèn, tôi như đứa con út ít của ông bà.<br />
<br />
Má tôi kể, bà đã đi xin cho tôi từng ngụm sữa mẹ, và vẫn đều đặn thư từ cho ba má tôi an lòng. Mỗi cánh thư là một chuỗi ngày vất vả bà chăm một đứa trẻ thường xuyên đau ốm, nhưng chưa hề có một lời than.<br />
<br />
Tôi đi học. Ngày đầu tiên đến trường, bà dắt tôi đi. Bà dắt tôi đi học mẫu giáo, lại dắt tôi vào trường tiểu học... Cho đến khi bước chân tôi nhanh nhẹn trên những con đường quen, tôi nhận ra bước chân bà tôi đã chậm dần.<br />
Tôi cảm nhận được sự yêu thương đến mức cưng chiều của bà. Hiển nhiên, bà luôn dành cho tôi những thứ ngon nhất. Hiển nhiên, bà nấu cơm cho tôi ăn. Hiển nhiên, bà giặt là quần áo thơm tho cho tôi mặc. Hiển nhiên, có bà, tôi không sợ bị ai ăn hiếp. Và tôi ỷ lại. Chưa một lần tôi phụ giúp bà việc nhà.<br />
<br />
Tôi chỉ biết nhăn nhó món này không ngon, chiếc áo hôm ấy tôi mặc đến trường không xinh. Cho đến khi bà ốm. Tôi phải học làm tất thảy mọi thứ. Và tôi nhận ra, bà thật là vĩ đại. Đó là những năm tôi đã học đến bậc học cuối.<br />
<br />
Ở trường, tôi đã nhận được những cánh thiệp 8/3 của bạn bè. Ngày đó, tôi cũng háo hức cùng bạn bè đi chọn hoa, chọn quà, viết những lời có cánh trên những cánh thiệp gửi tặng các cô giáo ở trường. Ở nhà, bà tôi vẫn nấu nướng, giặt là quần áo cho mọi người trong nhà. Tôi chưa hề ôm bà nói một lời chúc mừng, đến nữa là hoa và thiệp mừng 8/3...<br />
<br />
Cho đến khi tôi học đại học, lần đầu rời phố thị bé nhỏ đến một nơi cách nhà tôi hàng ngàn cây số. Tôi nhận ra nỗi trống vắng mơ hồ, như có lần tôi xa nhà mấy ngày để đi học tập trung trên huyện. Tôi nhớ bà. Không có bà, tôi bối rối với tất thảy mọi thứ dù trước đó, tôi đã được bà chỉ dạy. Tôi vẫn chưa quen với cảm giác, đụng việc gì khó, không biết hỏi ai. Có điều gì cần tâm sự, chưa biết nói cùng ai.<br />
<br />
Những ngày chuẩn bị 8/3 đầu tiên trong ký túc xá sinh viên. Giữa lúc bạn bè rộn ràng nhưng hoa, những quà. Tôi ra bưu chính, chọn những cánh thiệp và đề tên những người phụ nữ mà tôi yêu quý: cô giáo tôi, các dì tôi, má tôi và bà tôi gửi về quê nhà.<br />
<br />
Đêm 8/3 đầu tiên xa nhà, sau cuộc vui với bạn bè, tôi nằm trên giường tầng và nước mắt chảy. Tôi cứ nghĩ là tôi nhớ bà và bỗng dưng bao kỷ niệm ùa về trong tâm trí. Hôm sau, tôi nhận tin từ quê nhà: Bà tôi đã ra đi. Đúng ngày 8/3. Má tôi nói: “Những ngày cuối cùng, sức khỏe yếu, bà vẫn cứ ngóng. Cho đến khi nhận cánh thiệp của tôi, bà nở một nụ cười và vài giây sau, bà tôi trút hơi thở cuối cùng”.<br />
Ngày 8/3 đó, cách đây đã 9 năm. Nhớ bà, tôi vẫn thấy như mình là một đứa trẻ lạc lõng. Nhớ bà, tôi vẫn cảm thấy một sự hụt hẫng, mất mát một yêu thương. Trong trái tim tôi, vẫn có một nơi chốn bình yên, là bà, nhưng tôi gặp những khó khăn, trắc trở trên đường đời.<br />
<br />
Tôi nhớ lời má: “Cánh thiệp về không muộn”. Yêu thương chẳng bao giờ là muộn. Hãy cất cánh những yêu thương trong lòng đến những người mà ta muốn gửi trao. Bà, cho đến lúc mất đi, đã dạy tôi điều đó trong nụ cười hạnh phúc, bao dung.<br />
<br />
Sơn Phong
Posted on Wed, 09 Mar 2011 04:31:53 +0000 at
/forum/showthread.php?tid=11939