Rồi một ngày nàng chợt nhận ra, nàng đã mãi miết chạy theo chàng mà không biết đang chạy theo một điều hư ảo.<br />
<br />
Trong giấc mơ nàng vẫn nguyện cầu… (Ảnh minh họa)<br />
Nàng tự nhủ với lòng sẽ đi bên cạnh chàng, sẽ là nơi cuối cùng để chàng chia sẻ (nếu chàng không tìm được ai khác). Nàng vẫn lặng lẽ, vẫn quan tâm và vẫn giữ liên lạc như tình cảm kia chưa hề rạn nứt. Vẫn giữ thói quen đánh thức chàng dậy vào sáng sớm, dù gọi cả trăm lần thì nàng vẫn kiên trì, miễn là được nghe tiếng chàng. Vẫn điện thoại chúc chàng ngủ ngon vào đêm khuya dù chàng chẳng bao giờ cảm động. Điều nàng nhận được đó là những tiếng rất khó nghe.<br />
Nàng vẫn bao dung với tình yêu đã chọn, vẫn nhẹ nhàng, vẫn ngọt ngào như cách đây 1 năm về trước. Bởi tình yêu của nàng dành cho chàng lớn lắm hơn cả mạng sống của mình, vẫn dõi mắt theo mỗi bước đường chàng đi dù đã thấm đầy nước mắt của nàng.<br />
Chàng dường như vô cảm với mọi thứ nàng làm cho chàng. Phải chăng tình yêu không còn nữa người ta cũng không cần cố gắng làm cho người mình từng yêu vui vẻ? Phải chăng tình yêu không còn yêu nữa người ta sẽ dễ dàng tàn nhẫn với nhau hơn? Nàng nghĩ ngợi lung tung rồi tự bảo chàng không bao giờ làm vậy với nàng.<br />
Chiếc nhẫn chàng tặng cho nàng, nàng từng xem đó là báu vật, nàng nâng niu mỗi khi nhìn nó. Nàng từng nói với chàng, khi nàng không đeo nó nữa là ngày nàng rời khỏi cuộc đời chàng và chàng cũng vậy. Có đôi khi giận, nàng cởi ra rồi hôm sau lại đeo vào tiếp nhưng chưa bao giờ nàng nghĩ sẽ cởi ra mãi mãi. Còn chàng thì không còn đeo nó nữa. Ngón áp út của chàng đã trống từ khi nào nàng không biết. Khi nghĩ lại, nàng giật mình biết trái tim chàng đã không còn có nàng trong đó.<br />
Nàng vẫn thế, vẫn đeo nó, vẫn nuôi một hi vọng tình yêu sẽ làm nên điều kỳ diệu và chàng sẽ quay về. Nàng giống như con dã tràng, tình cảm nàng giống như hạt cát bỏ xuống biển không để lại một dấu vết cũng không buồn gợn sóng.<br />
Nàng sống trong dằn vặt, day dứt đã để mất đi tình yêu của mình. Những tháng ngày trôi qua với nàng thật khổ sở, nước mắt đã làm đôi mắt biết nói của nàng trở nên buồn bã. Chàng thì vẫn vậy, vẫn bình thản đón nhận sự day dứt của nàng mà không chút thương cảm.<br />
Nàng vẫn đối xử tốt với gia đình chàng, vẫn quan tâm chàng, vẫn làm với tất cả tấm lòng mình, dù nàng chẳng nhận được gì cả.<br />
<br />
Nàng tự tập cuộc sống cho riêng bản thân, cuộc sống thiếu thốn tiếng chàng… (Ảnh minh họa)<br />
Rồi một ngày, nàng cũng quyết định sẽ gửi trả lại chiếc nhẫn kia, chiếc nhẫn đã từng làm cho hai người yêu nhau xích lại gần nhau hơn và cũng chính nó đã làm cho nàng sống trong đau khổ. Chàng muốn nàng vứt nó đi bởi không muốn nhận lại những gì đã thuộc về nàng nhưng nàng không thể làm thế, nàng vẫn gửi về nơi xuất phát đầu tiên của nó.<br />
Ranh giới giữa cho và nhận thật mong manh, cảm giác được nhận và cho đi cũng rất lạ. Ngày nhận chiếc nhẫn nàng vui mừng khôn xiết, thỉnh thoảng nhìn bàn tay lại mỉm cười một mình. Còn hôm nay, gửi lại cho chàng cảm giác như có ngàn mũi dao cứa vào tim nàng.<br />
Nếu đã cố gắng quá nhiều, đã cho đi quá nhiều những vẫn không làm người ta thay đổi thì có nên tiếp tục? Nàng thấy mệt mỏi, thấy đã quá đau khổ và nàng quyết định dừng lại. Dừng lại để nàng bớt đi tổn thương, sẽ thôi hi vọng về hạnh phúc, sẽ thôi hi vọng tình yêu của nàng sẽ làm chàng cảm động.<br />
Nàng vẫn gọi cho chàng nhưng trong lòng nàng dường đã thiếu đi kiên nhẫn, cảm giác nghe điện thoại của chàng cũng không hạnh phúc như trước kia. Nàng đã sắp làm được điều chàng muốn: Em sẽ quên được anh thôi, dễ dàng lắm!<br />
Nàng tự tập cuộc sống cho riêng bản thân, cuộc sống thiếu thốn tiếng chàng, thiếu sự chia sẻ, cảm thông nhưng nàng sẽ được thanh thản, sẽ không còn sống trong sự hi vọng viển vông.<br />
Nàng thấy yêu cuộc sống này hơn, yêu những người đã giúp nàng vượt qua những tháng ngày hết sức đau khổ, những người đã dạy cho nàng biết quý trọng hạnh phúc và những người đã dạy nàng biết quý trọng bản thân mình.<br />
Hạnh phúc mong manh, nàng đã cố gắng giữ nhưng với chàng hạnh phúc của nàng không phải là điểm dừng cuối cùng của đời chàng. Nàng không cao thượng, cũng không bao dung nhưng vẫn mong chàng sẽ gặp một người yêu chàng như nàng yêu, cũng có một người chờ đợi chàng dù chàng có làm điều gì phũ phàng nhất, cũng có một người mỗi sáng tinh mơ hay thức thâu đêm để đợi chàng về và cũng có một người có thể đi cùng trời cuối đất với chàng dù cuộc sống muôn vàng khó khăn, vất vả.<br />
Trong giấc mơ nàng vẫn nguyện cầu…
Posted on Fri, 11 Feb 2011 14:08:34 +0000 at
/forum/showthread.php?tid=10429