Em đi qua tôi, tay trong tay với một người đàn ông khác, trong khi tôi vẫn đứng như trời trồng, rồi thản nhiên ném ánh mắt thờ ơ về phía tôi. Tôi đã định chạy tới để giết chết cái kẻ đốn mạt kia đã cướp người yêu của tôi, tôi cũng muốn giết em vì đã phản bội lại tình yêu của tôi, rồi sẽ tự kết liễu cuộc đời mình tại đây và ngay lúc này…<br />
<br />
Tôi quen em trong một chuyến công tác về Hà Nội . Ngay lần đầu tiên ấy, tôi đã bị hớp hồn bởi một đôi mắt to, tròn, cách nói chuyện dung dị, nghiêm túc và rất hiểu biết. Một cuộc gặp gỡ dù ngắn ngủi, nhưng khi tiễn em ra về, nhìn theo dáng người nhỏ bé hòa dần vào dòng người tấp nập, cũng là lúc tôi biết một nửa của tôi đã để lại nơi này.<br />
<br />
Tôi sinh ra, lớn lên giữa vùng đất miền Trung chỉ biết đến nắng gió rồi lũ lụt,- một miền quê nghèo, nhưng lúc nào cũng ấm áp tình người.<br />
<br />
Sau khi tốt nghiệp ở một trường đại học, tôi chính thức bước vào nghề hướng dẫn viên du lịch, dẫu biết rằng con đường phía trước mà tôi lựa chọn sẽ đầy nhọc nhằn vất vả, và biết đâu là nhiều mất mát, nhưng với tôi đó là một niềm đam mê. Tất nhiên khi đó hành trang của tôi và cũng là tình yêu của tôi chỉ là chiếc máy ảnh, mấy bộ quần áo, và những chuyến đi dài dài….<br />
<br />
….Từ khi gặp em, tôi bắt đầu biết nhớ nhung, và biết đến cái cảm giác hồi hộp mỗi lần mở Yahoo để được đọc những dòng tin offline, hay chờ đợi những cuộc điện thoại chỉ để nghe giọng nói của em. Hình như tim tôi đang loạn nhịp khi những tiếng chuông cứ dài đến hàng thế kỷ khi em chưa bắt máy…<br />
<br />
<br />
<br />
Thời gian trôi đi, cứ hết đợt công tác, tôi lại gửi mình trên những chuyến xe gấp gáp đi về giữa hai miền Trung – Bắc để đến với em. Và Lần nào cũng vậy, em đón tôi bằng nụ cười còn đẹp hơn cả ánh bình minh, khiến tôi không còn biết đến mệt mỏi sau cả chuyến đi dài. Rồi những va chạm đầu đời, những nụ hôn ngọt ngào và cháy bỏng mỗi lúc bên nhau càng đẩy chúng tôi đến gần nhau hơn…<br />
<br />
Xa em, tôi thấy ngày cứ dài đằng đẵng, gần như tôi không còn tập trung được vào công việc của mình, lúc nào cũng nhớ em, lúc nào tôi cũng chỉ muốn làm xong hết mọi việc thật nhanh để lại bắt xe đến với em.<br />
<br />
Dần dần, theo lời khuyên của em và bản thân tôi cũng muốn được gần em nhiều hơn, tôi quyết định bỏ lại công việc đang thuận lợi, bỏ lại bố mẹ già, và quê hương miền Trung tôi vẫn thường yêu mến và tự hào… tôi đến với em, lập nghiệp ở một miền đất mới.<br />
<br />
Sau gần nửa năm lăn lộn, cuối cùng tôi cũng tìm được một công việc phù hợp với mình, và để em không phải lo lắng, tôi dồn hết sức cho công việc mong kiếm tiền đủ để lo cho cuộc sống của cả tôi, cả em và cả cái gia đình nhỏ bé của chúng tôi sau này nữa. Nhưng rồi công việc không suôn sẻ, những mâu thuẫn giữa chúng tôi bắt đầu nảy sinh, phần lớn là do em hay hờn dỗi, còn tôi, thấy mệt mỏi bởi thật khó để bắt đầu một công việc mới giữa cuộc sống xô bồ và quá khắc nghiệt này.<br />
<br />
Giữa lúc tôi bơ vơ, mệt mỏi gõ cửa khắp các cơ quan, để mong kiếm được công việc tốt hơn, để có thể làm cho tôi và em được hạnh phúc, tôi bỗng sững người trước một cặp tình nhân đang tay trong tay bước ra từ một khách sạn ven đuờng… chẳng phải là em đấy sao? chẳng phải là người yêu mà tôi đã bỏ cả quê hương, bỏ cả gia đình, bỏ cả niềm đam mê để theo em đến nơi đất khách quê người này sao? Tôi cố bấu vào tay mình với hy vọng tôi đang gặp ác mộng, chỉ là ác mộng mà thôi, nhưng không, tôi vẫn tỉnh.<br />
<br />
Em đi qua tôi, tay trong tay với một người đàn ông khác, trong khi tôi vẫn đứng như trời trồng, rồi thản nhiên ném ánh mắt thờ ơ về phía tôi. Tôi đã định chạy tới để giết chết cái kẻ đốn mạt kia đã cướp người yêu của tôi, tôi cũng muốn giết em vì đã phản bội lại tình yêu của tôi, và sẽ tự kết liễu cuộc đời mình tại đây và ngay lúc này. Nhưng tôi đã không làm được.<br />
<br />
Những ngày tiếp theo, em cắt hẳn liên lạc với tôi, và tôi, lẽ ra sau ngày hôm đó phải thấy sáng mắt hơn, nhưng thay vì sự nhục nhã ê chề, tôi lại nhớ em. Cái cảm giác đến phát điên lên khi tôi hình dung ra cuộc sống tiếp theo không có em bên cạnh. Tôi đau khổ, dằn vặt rồi lại tự trách mình, là người đàn ông mà tôi không làm được gì để đem lại cuộc sống đầy đủ và hạnh phúc cho em. Bạn bè tôi đều trách móc, khuyên nhủ tôi, và có lẽ nhiều người cũng khinh bỉ tôi vì cái sự mù quáng trong tình yêu quá đỗi.<br />
<br />
Nhưng tôi nhớ em.<br />
<br />
Rất nhớ.<br />
<br />
Tôi nhận ra tôi không thể sống mà thiếu em, bởi nơi này tôi chỉ có em là người thân duy nhất, là động lực để giúp tôi có thể vượ̣t qua khó khăn, tôi có thể chịu một cuộc sống khổ cực, nhưng phải xa em, phải chia tay với em thì tôi không làm được. Và thế là, sau 1 tháng xa em, tôi lại tìm đến em, cầu xin em … trở lại<br />
<br />
Nhưng rồi cái tôi nhận được lại tiếp tục là một sự thờ ơ, em không tiếc ném về phía tôi cái ánh mắt chứa đựng cả một gánh nặng em không thể gánh trên vai mỗi khi em phải nhìn thấy tôi.<br />
<br />
Có lẽ tôi sẽ gục ngã bởi cái sức mạnh vốn có của một người đàn ông trong tôi bỗng dưng biến đâu mất, tôi không còn làm chủ được mình, nhưng để cầu xin em hãy đến với tôi thêm một lần nữa khiến tôi thấy đau khổ, có lỗi với gia đình, với mảnh đất quê hương tôi. Liệu tôi có còn là một người đàn ông hay chỉ là một kẻ hèn nhát, ngu đần, và mù quáng khi yêu em, mà bỏ rơi tất cả.
Posted on Tue, 08 Feb 2011 06:01:52 +0000 at
http://forum.petalia.org/index.php?/topic/60835-yeu-em-toi-tr%e1%bb%9f-thanh-ng%c6%b0%e1%bb%9di-dan-ong-hen-kem/