Từ ngày em ra đi, anh không còn niềm vui nữa... Anh đã đến khu nhà cũ nơi em ở, đến nơi bờ ao em hát cho anh nghe, đến khuôn viên mỗi trưa hai đứa vẫn mượn xe đạp trốn ra đấy ngồi…<br />
<br />
Không biết từ lúc nào anh đã không gọi điện và nhắn tin cho em nữa, dù số điện thoại của em luôn ở đầu tiên trong danh bạ của anh. Cũng không biết bao nhiêu lần anh cầm máy lên rồi lại đặt nó xuống khi nhớ đến câu nói em đã từng nói với anh: “Anh muốn em được thoải mái mà, nếu không muốn em nghĩ tới thì anh đừng nhắn tin hay gọi điện cho em nữa… em không thích như thế!”.<br />
<br />
Em đâu biết được rằng, lúc nào anh cũng muốn biết em có khỏe không? Cuộc sống mới có vui hơn không? Nhưng những lần anh hỏi han em là mỗi lần anh lại bị một nhát dao đâm vào trái tim anh. Em nói rằng, “Em đã quên anh bằng cách yêu người khác và em cũng muốn anh như vậy” nhưng em đâu biết được anh đã cố gắng quên em như thế nào, cố gắng không nhớ đến em ra sao… nhưng dường như anh không thể thoát nổi hình ảnh của anh ra khỏi tâm trí mình.<br />
<br />
Ban đầu anh cũng nghĩ, khi mình vui bên người khác, lao đầu vào công việc, thậm chí nghĩ những điều tồi tệ về em để quên đi quá khứ của chúng ta đang trỗi dậy trong anh… nhưng kết quả nhận lại được chỉ là sự sai lầm vì anh không thể quên em, không thể xua đi những kỷ niệm ngày nào của hai đứa trong tâm khảm vì nỗi nhớ em!<br />
Bạn em hỏi anh “Sao lâu rồi không thấy anh gọi điện nói chuyện với nó?”, anh chỉ biết trả lời: “Anh chỉ muốn nói chuyện và chia sẻ khi anh vui, còn những lúc buồn, anh chỉ muốn được ở một mình”… và từ ngày em ra đi, anh không còn niềm vui nữa, chỉ còn nỗi buồn với cuộc sống của riêng anh!<br />
<br />
Anh giảng dạy một lớp học quản lý có rất nhiều người nổi tiếng về lĩnh vực kinh doanh nhưng khi cho cả lớp chơi trò chơi nói dối, anh vẫn thản nhiên nói “Anh đã quên em”. Đêm hôm đó, anh đã ngồi nói chuyện với giám đốc công ty anh đến hai giờ sáng và anh đã hỏi anh ấy “Thế nào là hạnh phúc hả anh?”. Anh ấy trả lời rằng “Hạnh phúc của anh là được nhìn thấy các em làm việc và thành công trong công việc của mình”. Với một người đàn ông gần 40 tuổi và chưa lập gia đình, anh nghĩ đấy không phải là lời nói dối, còn khi anh được hỏi lại thì anh cũng không thể nói dối “Hạnh phúc của anh là có em bên cạnh, được nhìn thấy em cười, được ở bên em mỗi lúc em vui, cũng như lúc em buồn…”.<br />
<br />
Kết thúc khóa học, anh đã không ăn gì vì anh muốn thật nhanh chóng để trở về Hà Nội, nơi có em ở đấy. Nhưng khi về tới nơi, anh không biết mình về đây để làm gì và bây giờ phải đi đâu? Đang loay hoay chưa biết đi về đâu thì bạn anh nhắn tin, hôm nay đã thấy anh đi cùng một người đàn ông khác.<br />
<br />
Đọc xong tin nhắn ấy, anh cảm thấy vui cho em vì em đã không đơn độc nơi đất khách quê người nhưng rồi… anh vẫn không kìm được nỗi đau thắt lại trong trái tim mình.<br />
Anh đã đến khu nhà cũ nơi em ở, đến nơi bờ ao em hát cho anh nghe, đến khuôn viên mỗi trưa hai đứa vẫn mượn xe đạp trốn ra đấy ngồi… Anh biết em thích nhất là mỗi lần được ngồi sau xe anh và hai đứa cùng đạp đi dạo chơi… Vậy mà giờ đây, anh phải đối diện với khoảng không vắng lặng với nỗi nhớ em và kí ức của những ngày qua...<br />
<br />
Em có còn nhớ cái đĩa anh đã tô màu không? Anh viết lên tấm áo che hai đứa mình chữ “wo ai ni”, bên trên là mây đen, mưa, gió và mặt trời… Anh đã nói với em rằng: “Tình yêu của anh dành cho em sẽ che chở cho chúng ta vượt qua những khó khăn trong cuộc sống”. Lúc ấy, anh đã thấy nụ cười hạnh phúc trên môi em… Vậy mà giờ đây, tại sao em lại thay đổi nhanh như vậy? Em đã tìm được niềm vui mới, hạnh phúc mới… còn anh lại lặng lẽ một mình với câu hỏi: “Đến bao giờ anh sẽ hết yêu em?”<br />
Xinh Nguyên<br />
Việt Báo (Theo_24h)
Posted on Wed, 26 Jan 2011 04:33:13 +0000 at
/forum/showthread.php?tid=9663