- Năm 2011 là 30 năm rồi còn gì, 30 năm chia cách… mối tình của chúng mình đã trở thành quá khứ, một quá khứ buồn, nhẹ nhàng…luôn làm em nhớ đến anh. Còn anh, không biết anh có còn nhớ tới em không?<br />
Ngày ấy, em học sau anh 2 lớp dưới mái trường Trần Phú. Mình là hàng xóm của nhau “nhà nàng ở cạnh nhà tôi cách nhau cái dậu mùng tơi xanh rờn”. Đến bây giờ anh vẫn gọi em là “cô láng giềng” mà. Em nhớ lắm, anh là người rất yêu âm nhạc lại đang học ghi ta. Em thường ngồi bên nhà mình mà nghe tiếng đàn mà mê nó từ bao giờ cũng chẳng biết nữa. Yêu tiếng đàn hay yêu người đánh đàn thì chắc chỉ có ông trời mới biết được.<br />
<br />
Năm đó, anh thi đại học rồi đỗ vào trường Đại học Tổng hợp. Ngày liên hoan chia tay em cũng là khách mời. Anh lên trường ở ký túc xá Mễ trì. Lá thư đầu tiên là viết về cho em anh còn nhớ không “Lần đần tiên anh viết thư cho em nhỉ, trong ký túc xá Mễ trì dưới ánh đèn dầu héo hắt” lá thư anh viết cho em nó chân thành em cứ nghĩ nó cũng là cái rung động đầu đời của anh trước một cô gái mới lớn nhưng ngây thơ như em.<br />
Tối 30 tết, chúng mình gặp nhau cùng ngồi đếm từng tràng pháo nổ nắm vội bàn tay em mà quên mất giao thừa đang đến gần. Em về bị bố mắng và cho luôn mấy cái roi anh đứng bên rào mà cứ xuýt xoa mãi. Thế rồi ngày ấy em sống trong hạnh phúc, cứ nghĩ yêu nhau là phải lấy nhau, tình yêu là màu hồng…em không có suy nghĩ về mối tình đầu có mấy ai lấy được nhau. Em cứ sống và vui với niềm vui, hạnh phúc trong tình yêu của chúng mình, chỉ được nhìn thấy anh, cùng đi với anh là em hạnh phúc lắm rồi, em cứ tự nghĩ ra rằng hạnh phúc sẽ và đang nằm trong vòng tay em. Em có ngây thơ không hả anh?<br />
<br />
Anh học Tổng hợp một năm sau chuyển sang Đại học ngoại ngữ học tiếng đến hè 1983 thì sang Tiệp. Ngày chia tay anh em lên Hà nội tiễn chúng mình còn đèo nhau một vòng quanh hồ Tây và anh nắm vội bàn tay em rồi đặt lên đó một nụ hôn cũng nhẹ nhàng cũng vội vàng. Anh biết không ngày ấy em chẳng có gì tặng anh, ngoài tấm ảnh em chụp với ý nghĩa tình em luôn ở bên anh. Chúc anh lên đường thành công và gặp mọi sự may mắn. Em cũng không nghĩ rằng chúng mình phải xa nhau từ đấy.<br />
<br />
Sau những ngày anh đi xa nỗi nhớ anh ngày một da diết, quay quắt từng giờ, từng phút em chờ tin anh qua những lá thư.<br />
<br />
Ngày lại qua, tháng lại qua và năm lại qua, tình yêu và cái rung động đầu đời của em nó đã nhạt dần theo năm tháng cùng với sự xa cách về địa lý.<br />
<br />
Đến hôm nay em cũng có gia đình, có hai cậu con trai kháu khỉnh. Nhưng hình bóng của anh luôn hiện trong tâm trí em. Mặc dù có những lúc em muốn gạt bỏ anh khỏi suy nghĩ của em nhưng không thể anh ạ. Bởi trái tim nó có những nhịp đập riêng của nó mà con người ta không thể cưỡng lại được.<br />
<br />
Anh có biết, đôi khi em cũng tự trách mình. Tại sao lại phải nhớ anh? Giữa chúng mình đâu có gì mặn nồng mà phải ràng buộc, phải nhớ nhau nhiều đến thế. Nhưng em nghĩ có lẽ cái rung động đầu đời của một người con gái mới lớn nó ăn sâu vào tiềm thức con người và tình yêu của chúng mình nhẹ nhàng, trong sáng để em phải nhớ tới anh, kể cả trong giấc mơ suốt cuộc đời em trong 30 năm qua em vẫn luôn nhớ đến anh.<br />
<br />
Anh à! Nhiều khi em nghĩ tại sao mình lại thế. Chính bản thân em cũng không biết nữa? Đôi khi em nghĩ mình là người đàn bà ”tội lỗi ”. Mặc dù em không gần anh không dành cho anh sự âu yếm, lời nói dịu dàng, không một sự quan tâm trước mặt nhưng trong suốt 30 năm qua trên bước đường đời, em luôn nghĩ về anh, luôn nhìn ngóng anh có được hạnh phúc không? Cuối cùng chúng mình cũng gặp lại nhau. Khi trở về anh nói “anh không hạnh phúc” em như thấy có nhát dao cứa ngang thân mình. Thật là buồn anh nhỉ…<br />
<br />
Những rung động đầu đời của em - mối tình đầu cho dù em có đi tìm hạnh phúc cho riêng mình. Giờ đây em có một gia đình hạnh phúc một người chồng rất mực yêu thương vợ và hai cậu con trai kháu khỉnh nhưng giữa chúng ta có cái gì đó dường như thật gần gũi mỗi khi em online với anh nhưng lại xa đến nỗi mình không thể hàn gắn vết rạn nứt của một cuộc tình.<br />
<br />
Khi chia tay em anh cững đã quen rất nhiều người trải qua hai cuộc hôn nhân với hai người vợ và ba em bé nhưng em biết chắc rằng anh chẳng bao giờ quên được em - ”cô láng giềng”. Em cũng thế chia tay anh, em cũng quen nhiều người khác và người ấy chính là chồng của em bây giờ. Em thì khác anh chỉ có một mối tình đầu và một mối tình cuối. Tình đầu là anh và tình cuối chính là chồng của em hiện nay.<br />
<br />
Anh à! Khi viết đến đây em lại cảm thấy mình có lỗi quá lỗi với chính chồng em. Người đã và đang đem đến hạnh phúc cho em, người đã giúp em vượt qua nỗi đau mất anh, mất đi tình yêu đầu đời của em, có lỗi với chính anh mối tình đầu của em. Sau này, trên bước đường em và anh không có nhau nhưng em luôn cầu chúc cho anh được hạnh phúc. Em luôn dõi theo bước đường đời của anh đến suốt cuộc đời này. Dù thế nào đi chăng nữa, em cũng luôn yêu anh, trong trái tim bé nhỏ của em vẫn có một góc khuất để dành cho anh. Những rung động đầu đời của em - mối tình đầu của em.
Posted on Thu, 20 Jan 2011 07:19:52 +0000 at
/forum/showthread.php?tid=9434