Cầu Thang Gió<br />
Mèo Ngố<br />
<br />
<br />
Con Bé, xét về mặt nào đấy, không phải là người tốt. Đối với bạn bè, Con Bé nhiệt tình, hoà đồng, dễ gần, nói chung nó có nhiều bạn. Đối với gia đình, Con Bé lễ phép, ngoan ngoãn, được bố mẹ cưng chiều, là thần tượng của mấy đứa em cô, em dì, là một người chị tâm lý cực kỳ với nhóc em ruột, nói chung, không ai phàn nàn về nó. Và nói chung, những người xung quanh lúc nào cũng nhìn thấy Con Bé cười thật tươi, mồm miệng líu lo suốt cả ngày. Tuy rằng cũng có một vài lúc có người bắt gặp nó nhìn xa xăm về đâu đấy nhưng thường sau những lúc như thế người ta không thể thấy nó, dù có đi tìm khắp nơi hay gọi khản cả tiếng. Nhưng rồi chỉ một lúc sau, Con Bé lại xuất hiện, như cũ, vẫn cười thật tươi và mồm mép lại líu lo. Những người biết nó lâu rồi thì không đi tìm hay gọi đến mức khản cả tiếng, bởi vì kinh nghiệm cho thấy là nó chỉ có thể bị tìm thấy khi nào nó muốn. Còn người mới quen nó, thì rồi cũng phải làm quen với việc đó thôi.<br />
<br />
Đằng sau nhà đa năng là dãy phòng thực hành cũ. Sau khi nâng cấp, chẳng ai còn đến đó bằng lối cầu thang cũ nữa, người ta đi cầu thang mới bên trái, còn cái bên phải này, dĩ nhiên là đã bị bỏ hoang. Con Bé phát hiện ra nơi này khi đang thơ thẩn tìm chỗ ngả lưng cho qua tiết văn của cô giáo chủ nhiệm. Nó ít khi trốn giờ, nhưng khi đã muốn trốn thì chẳng có lý do gì ngăn cản được. Dù có là lớp trưởng, bí thư, tổ trưởng, tổ phó gì can ngăn Con Bé cũng mặc kệ, ngay cả đến giờ của cô giáo chủ nhiệm cũng không làm nó bận tâm. Có lẽ kinh nghiệm dạy cho con người ta nhiều thứ nên bạn bè chẳng mấy đứa nháo nhào lo lắng khi trống rồi mà nó vẫn chưa vào lớp, có chăng chỉ là hơi ngạc nhiên thôi. Chẳng đứa nào buồn đi tìm, bởi tụi nó biết có tìm cũng chả chắc đã thấy.<br />
<br />
Quay trở lại với nhân vật chính của chúng ta, Con Bé có vẻ rất hài lòng với nơi nó vừa phát hiện được, Chỗ này cách xa khu lớp học, chẳng ồn ào,. Đứng ở đây, Con Bé có thể nhìn thấy cả cánh đồng lúa xanh rì sau lưng trường học, cả những ngôi nhà bé tí như trong tranh vẽ. Ở đây, chỉ có một mình, Con Bé có thể trở lại là chính nó, không phải cố cười thật tươi vỗ vai an ủi con bạn đang nước mẳt ngắn dài với bài kiểm tra điểm 6 trong khi con 4 to đùng đang nhảy nhót trong cặp nó. Không phải mỉm cười làm như chấp nhận khi thầy Toán thẳng tay phang con 1 kỷ lục vào sổ đầu bài mặc dù nó chỉ quên điền đơn vị vào sau mấy con số dài ngoằng, chẳng phải cố nặn ra mấy nụ cười khi hết bố mẹ lại đến thầy cô, ai cũng thi nhau nói về tương lai của nó. Một điều đặc biệt nữa là nơi này có thật nhiều gió. Con Bé thích gió. Gió luôn là người duy nhất lau khô những giọt nước lăn trên má nó thậm chí trước cả khi nó kịp nhận ra. Ở nơi này, Con Bé chẳng phải nghĩ gì, nó có thể khóc hay la hét tuỳ ý, bởi vì cánh đồng và gió thì không biết lắc đầu thất vọng hay la mắng gì… Và nó gọi nơi này là Cầu Thang Gió. ^^<br />
<br />
Con Bé, xét về mặt nào đấy, không phải là một người tốt. Cái mặt nào đó ở đây có lẽ là mặt tình cảm. Bạn bè, có đứa trêu ác thỉnh thoảng vẫn gọi nó là Nàng Hai Tháng, Con người, chẳng ai làm việc gì mà không có lý do, kể cả việc đặt tên cho người khác. Và lý do cho cái tên Hai Tháng là những mối tình của Con Bé, không có cái nào kéo dài quá thời gian 2 tháng. Con Bé không phải là đứa lăng nhăng chơi bời gì, lại càng không phải con cháu họ Sở bắt cá hai tay, thế nên nếu người ta không hiểu tại sao lại có chuyện 3 mối tình trong gần nửa năm 1 thì nó còn thấy khó hiểu 10. Tại sao thế? Không chỉ không hiểu, nó còn khổ hơn người ta ở chỗ nó thấy dằn vặt, khổ tâm. Bạn bè hỏi nó : “ Có thích người ta không mà nhận lời? Nếu thích tại sao lại chia tay nhanh thế?”. Thích.Tất nhiên là thích chứ. Nhưng nhứng người đó, chỉ đến với nó được một thời gian thôi. Nó thấy người ta giống như con gấu Teddy trong tủ kính nhà nó. Khi mẹ không chịu mua, nó giãy lên rồi quay sang năn nỉ bố. Ôm con gấu trong tay, nó chợt phát hiện sao mà mũi con gấu to thế? Sao tay chân lại ngắn cũn? Thế là nó cho lại vào tủ kính. Và nó quên lãng. Có lẽ mấy người đó cũng bị quên lãng như thế. Đi chơi với nhau, càng đi nhiều nó cáng chán. Người ta càng tỏ ra quan tâm nó càng thấy bớt thích đi.Và đến một ngày nào đó, khi mà đến nhà không gặp, gọi điện không nghe, đến lớp thì hay rằng nó xuống căng tin, người ta hiểu là chia tay, người ta đã bị quên lãng,giống như con Teddy.<br />
Sau mỗi lần như thế bạn bè có đứa sợ nó suy sụp ghê lắm, có đứa còn lo nó không học hành gì được nhưng khi nhìn thấy nó, vẫn cười rạng rỡ và líu lo như chẳng có chuyện gì, chúng mới hiểu ra thật sự ai mới là nạn nhân.<br />
Nhưng bạn bè không ai biết rằng sau mỗi lần như thế có một con nhóc đứng la hét ỏm tỏi tại một góc vắng trong ngôi trường rộng thênh thang. Hét xong, nó lăn ra ngủ, ngon lành như một đứa trẻ con.<br />
<br />
Một ngày, đang mải mê dằn nỗi bực tức của mình lên những viên gạch lót đường, miệng thì không ngớt tuôn ra những lời rủa xả thảm thiết, Con Bé lên đến Cầu Thang Gió từ khi nào. Nhưng lần này, nó cứng đơ, mồm miệng há hốc không nói lên lời. Trên băng ghế “của riêng”, có ai đó đang say sưa ngủ ngon lành. Sau khi cứng đơ khoảng 5 giây, khi máu đã kịp lên não, Con Bé hùng dũng bước xăm xăm về phía kẻ đã xâm phạm lãnh thổ bất hợp pháp. “ Này này! Cậu là đứa nào? Tại sao lại nằm trên ghế của tôi? Xuống ngay!”. Con vật đã trót xâm phạm lãnh thổ của con vật kia ngơ ngơ ngác ngác ngồi dậy, cơn buồn ngủ đã chạy mất dép từ đời nào. “Ghế của cậu? Vớ vẩn thật!... Oáp…! Dù sao tôi cũng ngủ đủ rồi, trả lại cậu đấy!”. Rồi cứ thế bước đi bỏ lại sau lưng con vật kia đang lầm bầm nguyền rủa….<br />
<br />
Nhưng dường như chẳng quan tâm đến lời nguyền rủa của Con Bé, Thằng Bé vẫn xuất hiện đều đặn vào trưa thứ 6 hàng tuần. Còn Con Bé, nó chẳng bao giờ bén mảng đến nơi này trừ khi nó muốn không ai nhìn thấy những phút yếu đuối của mình thế nên tất nhiên nó không biết điều đó.<br />
<br />
Lần thứ hai Con Bé gặp Thằng Bé ngay lúc nó đang thẫn thờ nhìn ra cánh đồng, trên mặt còn vệt nước chắc đã được gió hong khô từ khi nào. Biết Thằng Bé đến nhưng Con Bé chẳng buồn nhìn sang. Đối với nó, sao cuộc sống có nhiều áp lực quá. Bố mẹ lúc nào cũng hy vọng, thầy cô không khi nào ngừng kỳ vọng. Nhiều lúc Con Bé thấy ngạt thở, muốn từ bỏ tất cả, như lúc này đây chẳng hạn… Thằng Bé chỉ đứng nhìn cánh đồng, chẳng nói cũng chẳng phản ứng gì về việc Con Bé có mặt ở nơi này. Hai đứa cứ đứng lặng im, ánh mắt cùng rớt lại đâu đó phía sau cánh đồng, sau cả luỹ tre làng và những ngôi nhà nhỏ như trong tranh vẽ..<br />
<br />
Vài tuần tiếp theo, Con Bé bận bịu với bài vở trên lớp, lại cười nhiều ơi là nhiều. Hình như mọi người khi ở bên nó ai cũng rất vui. Có cậu bạn lớp bên hình như đang để ý nó. Cậu ấy ngồi cạnh nó trong lớp học thêm Toán buổi tối, Con Bé thấy cậu ấy hay nhìn nó, lúc nó loay hoay đang chẳng biết làm gì với cái bút hết mực thì cậu ấy chìa cho nó 1 cái. Ô hô! Hay thật! Con Bé thấy cuộc sống thú vị quá, và những bài toán bỗng chốc trở nên bớt cứng đầu đi rất nhiều.<br />
<br />
Nhưng cho dù ở lớp học thêm Con Bé có giỏi đến đâu thì…<br />
“ 1 điểm! Quên kết luận nghiệm!”.<br />
Câu nói của thầy như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt nó.Cả lớp chẳng có đứa nào ngu đến mức không nhận ra thầy có vấn đề gì với Con Bé. Nó đã cố gắng biết bao nhiêu, đã đứng soát đi soát lại bài mấy lần. Thế mà vẫn là “1 điểm”. Con Bé đi xuống lớp, mặt như muốn ngất đi. Hôm đó là thứ 6.<br />
<br />
Mỗi khi Con Bé buồn, chúng ta đều biết có thể và chỉ có thể tìm thấy nó ở nơi đó; và vì hôm đó là thứ Sáu nên Thằng Bé cũng ở đó. Con Bé thoáng ngạc nhiên khi thấy bóng Thằng Bé, nhưng nỗi ngạc nhiên nhỏ bé không làm nỗi buồn to đùng trong lòng Con Bé xẹp đi tí nào. Nó tiếp tục thẫn thờ nhìn cánh đồng như chưa từng bị sự xuất hiện của Thằng Bé làm gián đoạn.“Sao cậu không hét lên? Cứ giữ mãi nỗi buồn thế chỉ thấy buồn hơn thôi”.Con Bé mở to mắt, lần này thì ngạc nhiên thật, nhìn Thằng Bé. Đột nhiên, nó muốn nói cái gì đó, muốn có ai nghe nó. Con Bé hỏi “Cậu có muốn nghe tớ không?”. Rồi nó kể chuyện thầy Toán trù nó, kể chuyện cô giáo mắng nó.. Thằng Bé chỉ im lặng, lắng nghe.<br />
Tối đó, học thêm Toán. Ở cái thị trấn bé xíu này nhà cửa cũng chỉ có ít thôi, người dân tất nhiên cũng chẳng nhiều, vì thế dĩ nhiên gió là nhiều nhất. nhưng ngoài gió, trời tối đó còn có cả mưa. Mà mưa và gió cộng lại thì người ta gọi là bão =.=. Hừ. Nó không đem theo áo mưa. Sấm và chớp thì đang giật đùng đùng. Ngần ngại, nó định gọi cho bố, nhưng trời này mà bắt bố ra ngoài thì… Chậc chậc…<br />
“Mặc áo mưa vào rồi về!”.<br />
Nó ngước lên, oh, cậu bạn lớp bên đây mà.<br />
“Nhanh lên còn nhìn gì!”.<br />
Giật mình vì bị quát, nó líu ríu tròng cái ao mưa to uỵch vào người.<br />
“Đi về thôi!”- cậu bạn lớp bên kéo nó ra bãi để xe, lóp ngóp lôi ra cái xe của nó, đưa cho nó. Ớ ớ! Khi nó kịp nhận ra rằng mình đang đứng như một con ngớ ngẩn thì người ra đã lấy được nốt cái xe của người ta ra rồi. May mà trời tối chứ không mọi người đã được một phen trầm trồ vì cáii mặt thoắt đỏ vì ngượng lại thoắt tím vì lạnh của nó.<br />
“Về thôi!”.<br />
Tiếng giục làm Con Bé giật mình một lần nữa, làm gì mà cứ phải quát lên thế chứ, nó lầm bầm, chẳng dám nói to, trời này mà phải về một mình thì….<br />
<br />
<br />
Cuộc sống lại trở về quỹ đạo bình thường của nó. Thi thử lần 1 rồi thi thử lần 2. Bài vở làm Con Bé bận bù đầu. Nó lao vào học như thể trể đời này chẳng còn việc gì đáng làm hơn việc học. Bố mẹ, thấy cô, bạn bè mới nhìn ai cùng mừng, nhưng nhìn lâu người ta đâm hoảng. Nếu cứ như thế chắc chắn Con Bé sẽ chết trước khi nhìn thấy cái giấy báo điểm.^^<br />
Nhưng Con Bé biết nó sẽ không chết. Người ta không thể chết khi vừa mới phát hiện ra một thứ cực kỳ quan trọng của cuộc đời mình.<br />
Con Bé vẫn lên Cầu Thang Gió trưa thứ 6 hàng tuần. Không phải thầy Toán lại tặng thêm gậy cho bộ sưu tập của nó, cũng chẳng phải lại có áp lực gì. Chỉ đơn giản là Con Bé biết, đón nó nơi đó sẽ luôn là một nụ cười. ^^<br />
“ Hôm nay có chuyện gì không?” -Thằng Bé sẽ chào Con Bé như thế. Và Con Bé sẽ líu lo đủ thứ chuyện, nào là con mèo nhà nó mới đẻ 4 con mèo con, nào là cái Phương lớp nó hôm nay có áo mới… Cầu Thang Gió bây giờ là nơi lắng nghe những tiếng cười trong veo của 2 cô cậu học trò nhỏ.<br />
Nhưng cũng có lần, Thằng Bé lên đến nơi đã thấy Con Bé đứng đó. Nó bước đến, định nở nụ cười quen thuộc thì bắt gặp đôi mắt vô hồn đang nhìn về nơi vô định nào đó của Con Bé, Thằng Bé im lặng, chờ đợi.<br />
“Bố mẹ chỉ thích tớ học kinh tế.”<br />
Lại im lặng. Thời gian trôi qua mà chỉ có tiếng gió. Rồi vang lên tiếng Thằng Bé.<br />
“Không ai hiểu cậu bằng cậu đâu. Thứ mình không muốn thì không làm tốt được, nên quyết định vẫn là ở cậu thôi.”<br />
<br />
<br />
Hôm sau gặp lại, Con Bé toe toét nhảy chân sáo lên đập bộp vào vai Thằng Bé. “Tớ nộp hồ sơ thi Ngoại Ngữ rồi!”. Thằng Bé tròn mắt “Ngoại Ngữ ắ? Tớ không thích.”. Con Bé xụ mặt “Có vấn đề gì chứ?”- “Người ta bảo con gái Ngoại Ngữ đanh đá lắm, mà cậu đã như thế này rồi…” nhưng chưa hết câu Thằng Bé đã bị cái gì đó nhảy lên cấu cho một phát. “Á á á.. Sao cậu đánh tớ???” - nó chồm lên cốc vào đầu Con Bé. “Tớ dám đấy! Ai bảo nói tớ đanh đá!!!” – “Tớ nói có sai đâu!” –“ Lại còn cãi àh!!!”..<br />
Hai đứa đuổi nhau vòng vòng. Rét nàng Bân thì lạnh thật đấy, nhưng chắc chắn ở nơi này, ở Cầu Thang Gió, nắng ấm lúc nào cũng ngập tràn.<br />
<br />
Ngày trôi đi, Con Bé nhận thấy có một sự thay đổi nào đó trong mình. Nó thấy mình như đang thích thích, nhớ nhớ cái nụ cười đón nó nơi cầu thang, nhớ nhớ cái bóng cao lêu đêu, cái sơ mi trắng, cái kính gọng đen của Thằng Bé. Con Bé thấy mình thật là lạ. Suy đi nghĩ lại một hồi, Con Bé kết luận: Nó thích Thằng Bé.<br />
<br />
Buổi tối, Con Bé vẫn đi học thêm bình thường. Cậu bạn lớp bên vẫn đạp xe bên cạnh nó suốt đoạn đường về. Nhưng con người, một khi đã quan tâm rất nhiều đến một chuyện thì những chuyện khác dĩ nhiên là không còn được quan tâm nhiều nữa. Con Bé líu lo kể những chuyện ở lớp, vẫn cười khanh khách với câu chuyện của mình. Và vì mải cười, nó không để ý có một người nhìn nó lâu thật là lâu..<br />
<br />
Những hôm Con Bé học khuya, cậu bạn lớp bên lại gọi điện nhắc nó đi ngủ sớm. Sáng sáng, cậu bạn lớp bên thay mẹ đánh thức Con Bé dậy. Nhiều lúc nó thấy sao mà cậu ta phiền phức quá, má người nó mong sẽ nhắc nó đi ngủ hay đánh thức nó sao lại chẳng thấy đâu? Những tin nhắn Con Bé gửi đi cũng chẳng thấy reply. Nó lắc đầu thật mạnh, tự nhắc mình không được nghĩ linh tinh nữa. Chắc cậu ấy chỉ bận học quá thôi, sắp thi rồi còn gì. Nghĩ thế, nó lại cắm đầu vào đống bài tập cao như núi, vẫn đều đặn gửi những tin nhắn nhắc nhở đi ngủ và ăn uống đúng giờ, nhưng Con bé không còn chờ tin nhắn trả lời nữa.<br />
<br />
Đón Con Bé ở đầu Cầu Thang Gió vẫn là nụ cười ấy, nụ cười yên bình nhất mà Con Bé từng gặp. Hai đứa ngồi cạnh nhau lâu thật là lâu.<br />
“Dạo này cậu bận học lắm hả?”-“ Ừ”. Phù! Thế là cậu ấy bận học thật. “Cậu đã làm hồ sơ thi trường nào chưa?”-“ Rồi”. Con Bé không hỏi nữa, đằng nào sau này nó cũng biết thôi. “Có tin được không, nhưng mà tớ nghĩ là tớ thích cậu rồi đấy!”. Lời nói ở đâu đột ngột chạy ra,Con Bé nói xong bình thản nhìn ra cánh đồng hút gió. Lúa đã xanh quá rồi. hai đứa ngồi cạnh nhau, Thằng Bé không nói thêm gì cả.<br />
<br />
Nhưng rồi kể từ hôm đó, Thằng Bé không còn xuất hiện ở Cầu Thang Gió nữa. Mặc cho Con Bé chờ đợi hay chạy đi tìm khắp nơi.. Con Bé mệt mỏi, vẫn chỉ có Gió đến an ủi….<br />
<br />
Con Bé cắm đầu vào học. Thầy cô và bạn bè ai cũng ngạc nhiên. Thi thử, sát hạch, lúc nào Con Bé cũng xếp đầu bảng. Khen thưởng, động viên, Con Bé hờ hững cảm ơn. Con Bé không cho phép nó có thời gian rảnh rỗi, vì nó biết cứ rảnh rỗi là nó sẽ nghĩ linh tinh. Mà bây giờ, nếu nó buồn,sẽ chẳng còn ai im lặng ngồi cạnh nó nữa.<br />
<br />
Thầy Toán không còn bắt lỗi bài tập của nó. Những điểm 10 đỏ chói và nụ cười hài lòng của thầy phần nào đã làm nó mãn nguyện đôi chút.Thỉnh thoảng, nó vẫn lên Cầu Thang Gió, đơn giản bởi vì ở đây có nhiều gió nhất trường. Nhưng sao có khi nó khóc?<br />
<br />
Cậu bạn lớp bên vẫn hay gọi điện nhắc nhở Con Bé ngủ sớm, dậy sớm, vẫn mua áo mưa mỗi khi nó định dầm mưa về nhà. Nó thấy sao mà ngứa mắt, phiền phức quá! Là gì của nhau đâu chứ? Con Bé cáu! Có lần, nó quát vào điện thoại “ Cậu là gì chứ? Sao chuyện gì của tôi cậu cũng tìm cách chen vào? Sao chuyện gì của tôi cậu cũng biết?” – “Mọi chuyện về cậu, chỉ cần muốn là tôi sẽ biết.” – “Vậy thì từ sau làm ơn đừng muốn biết gì về tôi được không?”. Nó đã quát thét lên như thế, rồi dập máy. Khóc. Nhưng ở nhà, dù là trên sân thượng, cũng không có nhiều gió như ở trường, vì thế nó lại chính là người phải lau nước mắt cho mình. Có phải nó đã sai? Cứ mãi đi tìm những gì chẳng thuộc về mình để rồi lại hờ hững với những người luôn bên cạnh?<br />
<br />
Con Bé không còn hay cười rạng rỡ và nói líu lo như trước, nhưng mọi người, ai cũng bận bịu nên chẳng ai để ý, chẳng ai nhận ra.<br />
Thi thử rồi thi thật. Chẳng ai nghĩ là nó sẽ không qua. Và nó qua.<br />
Trước ngày nó nhập học, bạn bè, họ hàng đến chật cả nhà. Ai cũng tự hào về nó. Con Bé lặng lẽ đạp xe lên trường. Trường vắng hoe. Mấy cây xà cừ nhẹ nhàng thả lá như muốn chào mừng nó lần cuối. Nó chậm chạp leo lên Cầu Thang Gió, cố ghi nhớ từng vết nứt của hàng gạch dưới chân.<br />
“Cậu đến rồi đấy àh?” – Là giọng nói đó, giọng nói mà cho dù có nhắm mắt hay bịt tai lại nó cũng chẳng thể quên. Nó dợm chân bước quay lại, không phải là bây giờ, nó chưa sẵn sàng. “ Cậu đã biến mất, dường như là hoàn toàn, cậu không đến đây, cậu cũng chẳng thèm nghe điện thoại. Cậu đã để mặc cho tôi chờ đợi hay tìm kiếm…”<br />
“Tớ xin lỗi vì sự biến mất của mình. Nhưng tớ tin là tớ không thể chịu đựng hơn nếu không nhìn thấy cậu. Có tin nổi không, tớ nghĩ là tớ thích cậu rồi đấy.. ” – Thằng Bé nói, quay lại phía Con Bé đang đứng chôn chân nơi cầu thang hút gió. Gió thổi bay những ngọn tóc lòa xòa trước trán của Thằng Bé.Và Con Bé thề rằng đó là hình ảnh đẹp nhất mà nó từng thấy. Nó biết mình đã không làm sai điều gì. Kể cả khi phát hiện ra nơi có nhiều gió nhất trường này. Hay ít nhất là, Nó đã không phủ nhận những gì trái tim nó thực sự cảm nhận. <br />
END
Posted on Thu, 30 Dec 2010 08:20:40 +0000 at
/forum/showthread.php?tid=8719