<object type="application/x-shockwave-flash" height="355" width="425" data="http://www.nhaccuatui.com/m/VzrQESSK3n"><param name="movie" value="http://www.nhaccuatui.com/m/VzrQESSK3n"><param name="allowScriptAcess" value="sameDomain"><param name="quality" value="best"><param name="bgcolor" value="#FFFFFF"><param name="scale" value="noScale"><param name="salign" value="TL"><param name="FlashVars" value="playerMode=embedded" /><param name="wmode" value="transparent"/></object><br />
<br />
<br />
Khi tất cả đã chìm sâu vào giấc ngủ, thì một mình con nơi đây, một mình con với tất cả những cung bậc của cô đơn, nước mắt tràn ướt gối, con tim bổng dưng thắt lại từng cơn ….<br />
Lấy anh rồi, anh là của con và con thuộc về anh mãi mãi, ấy vậy mà sóng gió cứ từ đâu sô đến, muôn thủa vẫn chuyện mẹ chồng nàg dâu…con lấy chồng Bắc với bao nổi trăn trở của ba, bao muộn phiền của má…, nhìn ba nuốt nước mắt tiển con về nhà chồng mà lòng nặng triểu, phải chi con chọn chử hiếu để má không phải trốn sau nhà nhìn con đi xa rồi mới dám lên dỏi theo…., <br />
……………………….<br />
Ầu ơ! Má ơi đừng gả con xa, chim kêu vượng hú…biết nhà má đâu…?<br />
……………………….<br />
Tiếng ầu ơ cứ vọng mãi nghe bổng thấy xót xa, bổng thấy thèm một tình thương của má, thèm được sự ủ ấm của ba…thèm vòng tay ngày bé…<br />
…………..<br />
Chồng con đi làm xa, hôm nay không về….tiếng nấc bao ngày bổng vở oà, bên kia đầu dây má gọi tên con, ba vổ về an ủi…sao bất giác thấy ân hận, giá mình không lấy anh để bây giờ vẫn ở với má, vẫn được ba đánh đòn…con nhớ nhà…, chỉ vài tiếng dổ dành của má cũng làm lòng con ấm lại. nhưng sao cũng là mẹ, mẹ chồng con, con thấy xa lạ quá, sự hiện diện của con ngoài đất bắc này dường như là vô nghĩa, bà không biết an ủi vổ về nâng niêu như má, dù rằng bà cũng rất tốt với con, nhưng có lẻ vẫn còn xa cách….<br />
<br />
Con thường nghe hàng xóm nói nhỏ vào tai nhau mổi khi thấy con đi ngan quá, con bé này chẳng bao giờ biết cười…, không, con cười nhưng nụ cười con không như nụ cười ở quê mình, con vẫn cười mổi khi gặp họ hàng anh, nhưng dường như họ thấy được nụ cười con chưa nguyên vẹn phải không má, con sợ đêm dài, lại sợ ngày không ngắn, cứ lê thê để nổi buồn con càng da diết hơn, những nổi buồn cứ cất dấu từng trang nhật ký ngày càng dày hơn, …..Đất bắc không còn những đêm sương mù phủ kín, không còn lang thang trên con đường đầy những dã quỳ, loài hoa dại ven đường …..<br />
<br />
Ngày con lấy chồng, má dặn…làm dâu đất bắc khó lắm con àh, phải nhỏ nhẹ và dịu dàng với mọi người, phải để ý trước sau …., anh chỉ vổ về đừng khóc nữa, anh sẻ vổ về em những lúc con cô đơn, má an lòng…, tình yêu là thế, cứ êm diệu rồi lại sóng gió, tạo hoá xoay vòng để rồi hoà vào cuộc sống là sự sô bồ dành dành giật, …..<br />
<br />
Chiều chiều đứng đợi anh về trong những tiếng hoan hỷ của đám trẻ con chơi trò trốn tìm ngoài xóm, bất chợt thấy lòng cô đơn hơn bao giờ hết, phải chăng tình yêu phải có tất cả những cung bậc của cuộc sống, khi hoà lẩn vào nhau thì mới tạo nên cảm giác yêu thương, con yêu anh như bước ngoặc của đời mình, mối tình đầu đầy những sóng gió và ngan trái, có anh rồi nhưng sao vẫn mỏng manh như đóa tường vy mỏng cánh, chỉ cần một ngọn gió vô tình thổi mạnh cũng đủ làm cánh hoa lìa khỏi cuống. Thầm gọi tên anh trong gió, gió chiều có lẻ sẻ gửi tiếng gọi của con tới anh, mang theo bao nhớ thương tới anh…..<br />
<br />
Giờ đây, trên con đường đầy những cỏ dại, con thấy lòng mình trống trải, chiều tắt, đêm trở mình …., anh vẫn mãi mê với công việc, con không trách anh không giận anh, chỉ trách sao nổi buồn của con ngày càng nhiều quá…., chồng chất lên từng ngày mà anh chưa cảm nhận hết.<br />
<br />
Con lấy chồng xa…..xa má xa tiếng ầu ơ năm nào….xa sự ấm ủ vổ về của ba. <br />
<br />
….Ầu ơ, chồng gần không lấy, đi lấy chồng xa, lở mai cha yếu mẹ già…chén cơm đôi đủa biết nhà má đâu…..!<br />
<br />
Codai Đà lạt….
Posted on Sat, 16 Apr 2011 01:54:46 +0000 at
http://forum.petalia.org/index.php?/topic/62832-chi%e1%bb%81u-khong-co-anh/