Đưa vợ đi sinh
tranthanhan1962 > 23-07-15, 06:30 PM
Hồi ấy (cũng vào những năm 80), không biết kể chuyện về những năm 80 hoài các bạn có chán không? Nhưng không hiểu sao giai đoạn đó rất có ấn tượng với mình. Cái thời còn xài tiền đồng, tiền xu đó nhưng sống với những người dân hiền lành chơn chất, đồng tiền ít lũng đoạn tình cảm con người. Mình lại thấy ấm áp hơn bây giờ.
Cạnh trường của mình có một căn mà lá ba gian, cất đâu lưng với mấy căn nhà tập thể của trường, đó là trạm y tế của xã. Trạm chỉ có ba người. Trưởng trạm là anh H. hơn mình 2 tuổi là y sĩ nhưng bà con gọi anh là bác sĩ anh cũng không đính chánh. Ngoài anh ra còn có một cô y tá (thực ra cô này chỉ có bằng hộ lý), cô này khoảng bốn mươi tuổi nên cả mình và anh H. đều kêu là cô và xưng con, người còn lại cũng là cô y tá. Cô này còn trẻ nhưng chỉ có học nữa khóa y tá rồi nghỉ. Vì thiếu người nên xã nhận vô làm luôn. Ban đêm chỉ có mình anh H. trực trạm
Thực ra mình thân với anh H. hơn mấy cô ở trường, bởi vì sau sau giờ dạy anh H. thường rủ mình đi nhậu. (không phải là mình ham nhậu nhưng các bạn nghĩ coi một giáo viên ở vùng sâu như mình lại chưa có gia đình, hết giờ dạy không nhậu thì làm gì).
Trạm y tế rất ế (nói theo cách của anh H.) Bởi vì ở đây người ta tin mấy ông lang vườn hơn anh H. Nhưng có một việc làm trạm trở nên nổi tiếng. Số là chiều hôm đó. Tôi và anh H chuẩn bị đi nhậu thì nghe tiếng ghe máy cập bến của trạm (ở đây đi bộ thì chỉ có cầu khỉ nên mọi người thường di chuyển bằng ghe, tiện hơn). Rồi có tiếng anh S. xã đội gọi anh H. Anh H. chạy xuống một lúc rồi chạy lên nói với tôi:
- Hôm nay nghỉ nhậu. Mày cũng nghỉ luôn ở đây tiếp tao.
Một lúc sau anh S bồng một cô gái khoảng 16-17 tuổi, bụng to, mặt mày xanh mét.
Miệng luôn rên rỉ kêu đau. Theo sau là hai bà xồn xồn nữa.
Anh H nói:
- Con nhỏ này thai ngược. Giờ đưa lên bệnh viện huyện không kịp. Trạm không có điện. Ông S huy động ngay máy dầu, máy phát điện. Trong vòng hai mươi phút nữa tôi sanh cho nó.
Anh quay lại nói với tôi:
- A. bồng con nhỏ theo tao vô đây. Tao bảo gì mày làm nấy.
Thấy tôi ngài ngại, lừng chừng anh hét:
- Nhanh lên! Làm gì chậm như rùa. Giờ mày là y tá cho tao chứ đâu phải là giáo viên mà ngại.
Tôi hoảng hồn bồng nhanh cô gái bước theo anh H. Thì ra cô bé này là cháu dâu của anh S. Chồng cô ta đi nghĩa vụ chiến đấu ở Campuchia. Hiện nay cậu ta mới mười tám tuổi. Hai đứa lấy nhau hồi năm ngoái lúc chàng trai mới mười bảy còn cô gái mới mười sáu. Hiện nay, nếu anh chàng nào bắt chước chàng trai đó thì sẽ không phải đi nghĩa vụ mà là đi tù.
Với chức danh xã đội trưởng anh S nhanh chóng tìm được máy dầu và máy phát điện. Anh H, tôi và bà má của cô gái trở thành tổ hộ sinh bất đắt dĩ. Bà má cô gái đứng ở phía trên đầu kềm tay và vai cô gái. Tôi đứng cạnh tủ thuốc, hể anh H kêu tôi lấy thuốc nào thì bẻ đầu ống thuốc rút vào ống chích đưa cho anh. Khốn khổ là tôi đứng sau lưng anh H. nên đứng phía dưới chân cô gái. Khi anh H. kêu tôi đưa thuốc, đưa đồ nghề, tôi không dám quay mặt lại mà chỉ thò ngược tay ra phía sau đưa cho anh. Lại bị anh hét:
Mày đưa đồ cho tao, mà nhìn ở đâu vậy. Tôi đành quay mặt lại nhưng cố gắng không nhìn vô “khu vực” bàn tay của anh H. (sau này bị anh H. chê khùng).
Không ngờ cái tổ hộ sinh ấy lại làm nên chuyện. Cô gái cho ra đời một cu cậu kháo khỉnh mang tên “Ngược”, thằng Ngược, thằng Ngược có tên trong khai sanh là Nguyễn H. A. (do hai bà đi theo, má chồng và má cô gái yêu cầu, anh H. ghép tên của anh và của tôi thành tên khai sinh của thằng Ngược).
Chính vì chuyện ra đời của thằng Ngược mà trạm y tế xã trở nên đắt, bà con đưa mấy bà bầu đến khám thai, rôi sinh luôn ở trạm. Anh H. bị “cắt giảm” thời gian đi nhậu than:
-Tao không ngờ trạm lại đắt khách kiểu này. Hồi học y sĩ tao học vụ này có một tuần mà cũng mắc cở như mày, ai ngờ lại trở thành “Nam hộ sinh”.
Tôi cười: Tại cái số của anh.
- Chắc vậy!!!
Tôi cũng không có dịp làm y sĩ cho anh H nữa, vì cô y sĩ trẻ có chồng nhà ở gần trạm. Nên có chuyện vì thì anh H. gọi cô ấy
Nhưng câu chuyện mà tôi muốn kể cho các bạn nghe không phải không phải là câu chuyện này. Câu chuyện như sau:
Số là một hôm vào lúc chạng dạng tối. Một anh chàng đẩy xuồng chở vợ đi đẻ tấp vào cầu bến của trường. Tôi chỉ anh đẩy sang chiếc cầu bên kia trạm. Không có chuyện gì làm tôi cũng sang trạm chơi. Lúc này nước ròng sát nên tôi phải sắn quần lấy băng ca của trạm khiêng tiếp vợ anh ta lên. Đến cửa trạm thì chuyền băng ca cho anh H và cô y tá vì chúng tôi mình mẩy dính sình nên không vào được.
Xong việc tôi bảo với anh ta ra ngồi băng đá nghỉ mệt rồi sang trường tôi tắm vì trường tôi có giếng còn bên này không có (Vì trường tôi có nữ giáo viên ở nội trú nên xã ưu tiên đào cho một cái giếng sử dụng trong mùa nước phèn. Anh H. cũng thường xuyên qua xài ké)
Ngồi hút thuốc nói chuyện hồi lâu tôi phát hiện anh ta không có mặc quần.
-Quần của anh đâu? Tôi hỏi.
Anh ta nhìn tôi ngạc nhiên, rồi nhìn xuống phía dưới của mình. Anh không có mặc quần thật, nhưng vì trời chạng vạng và nữa thân dưới của anh toàn là sình đen thui nên cũng khó phát hiện.
Anh lắp bắp:
-Khi đi tui có mặc quần mà.
Thì ra vì đẩy xuồng dưới sình, chiếc quần lưng thun đã bị dính đầy sình, khi đó nó trở nên nặng gấp hàng chục lần trọng lượng. Sợi dây thu quần dãn ra do không chịu nổi trọng lượng đó nên càng lúc càng tụt xuống. Phần trời tối, phần xuồng đẩy đi trên sình rất nặng, phần lo cho vợ, nên khi quần bị tụt anh ta không phát hiện để kéo lên. Do vậy anh vừa đi vừa đạp cái quần. Cả phần dưới anh dính sình nặng trịch, nên khi đạp văng cái quần ra khỏi người anh cũng không hay.
Cuối cùng, tôi dẫn anh qua bên trường tắm và cho anh mượn quần để mặc.
Đến ngày đầy tháng đứa bé, anh đem xuống máy đến rước tôi và toàn bộ thành viên trong trạm đi dự tiệc.