<strong class='bbc'>"Nên hay Không Nên đây anh nhỉ?<br />
<br />
Tất cả chỉ là ngụy biện.Đừng mở lời nói xin lỗi em vì những điều anh đã gây ra cũng chả cần phải cảm ơn vì trong suốt thời gian qua em đã đi bên anh thế đâu.<br />
<br />
Chả còn gì nữa!Hết thật rồi anh nhỉ?<br />
<br />
Em - 1 đứa con gái luôn sống cho lý trí vững vàng của mình nhưng từ cái ngày em gặp anh rồi yêu anh<br />
em lại gạt phăng tất cả lý trí để chạy theo cái gọi là tiếng gọi của con tim.<br />
<br />
rồi từng ngày một từng ngày một trôi qua em sống trong sự dày vò của chính bản thân mình.<br />
<br />
5 ngày tượng trưng cho 1 bàn tay của anh<br />
mỗi ngày em sẽ buông ra 1 ngón<br />
đến ngày thứ 5 em sẽ buông tất cả<br />
[nếu như anh không đọc được những bức thư ấy em đã gửi với tất cả yêu thương và hy vọng]<br />
<br />
Em không nên hy vọng.Vì sao ưh?<br />
vì anh nhận được nó...đọc được nó...nhưng anh lại im lặng!<br />
<br />
Và em không ngờ mình lại can đảm để kết thúc vào cái ngày thứ 3 này!<br />
<br />
Em cũng là con người,cũng có trái tim biết đập những nhịp yêu thương và cần được yêu thương!<br />
Em không thánh thiện và cao cả như Thiên Thần [ cái mác a đã gán cho e] nên khi em cho đi em cũng muốn được nhận lại!<br />
<br />
Trong khi a lại chỉ nhận từ em...chỉ bắt em là Thiên Thần để em chỉ đc cho đi mà k đc nhận lại dù chỉ là 1 tẹo...<br />
<br />
1 tẹo -- có lẽ với anh là rất ít,cực lỳ ít nhưng với em nó lại lớn lao biết nhường nào anh biết không?<br />
<br />
Mình giận nhau?<br />
em hỏi sao anh k gọi đt cho em? hỏi anh k nhớ em àh?<br />
<br />
anh chỉ mỉm cười bảo : Cuộc sống đôi khi con người ta biết phải Nên hay Không Nên!<br />
<br />
Thế đấy!<br />
<br />
Anh đã từng bảo anh sẽ cưới em làm vợ ,chúng ta sẽ có 3 đứa con kiểu như : Quá khứ - Hiện tại - Tương lai...<br />
và giờ đây em bước ra khỏi giấc mơ ấy!<br />
<br />
Anh thắc mắc ưh?<br />
<br />
vì giờ em biết mình Nên hay Không Nên anh àh!<br />
<br />
Đôi khi em ước cuộc sống k bao giờ có chữ không!<br />
nhưng giờ thì cần rồi anh àh!<br />
<br />
Em sẽ đi đâu ...về đâu...em cũng chả biết nữa!<br />
nhưng em sẽ cố gắng bước thật chậm...thật chậm để nỗi đau từ từ vơi đi từng chút ...từng chút một...<br />
em muốn nó trôi qua chậm để cảm nhận nó đau như thế nào...để nó tan ra trả lại gió...<br />
<br />
.....<br />
<br />
Giáng Sinh an lành và ấm áp cho anh!<br />
<br />
Tạm biệt -- trái tim của em."</strong><br />
<br />
<br />
....<br />
<br />
<em class='bbc'>2134 ngày Khoa nhận được bức thư ấy.Một bức thư với phong bì màu xanh lá cây và giấy bên trong màu xanh nhạt biển mênh mông và xa thẳm.<br />
Khoa đọc nó hằng ngày,hằng ngày đến mức anh thuộc lòng từng câu từng chữ từng cái dấu chấm và xuống hàng của nó Khoa đều thuộc lòng cả.<br />
Và giờ đây ,hôm nay 25/12 <br />
nó làm anh da diết hơn ,lại đọc nó...<br />
<br />
Bao nhiêu mùa Giáng Sinh qua rồi nhỉ?<br />
Bao nhiêu hộp quà Giáng Sinh chỉ mua rồi để đó mà k có ai để tặng?<br />
Bao nhiêu...và Bao nhiêu???<br />
<br />
Khoa k còn nhớ nổi nữa!<br />
<br />
chỉ biết đó là 2134 ngày đã qua và giờ đây lại Giáng Sinh!<br />
<br />
"Anh nhớ em,Mai àh!"<br />
Khoa hét toáng lên như thế!<br />
<br />
"mà nhớ thì đã sao chứ?<br />
chả sao cả!chỉ là nhớ thôi.."<br />
Khoa lẩm bẩm 1 mình<br />
<br />
Choàng dậy!giật lấy chiếc áo lao ra đường.<br />
<br />
Giáng Sinh lạnh thật!Đường phố im phắt.<br />
<br />
Phải rồi!người ta chỉ đổ ra ngoài vào ban đêm thôi!<br />
<br />
anh vào siêu thị mua quà Giáng Sinh [ cái thói quen dù là mua về để yên đó]<br />
<br />
đi qua gian hàng giày thể thao <br />
Khoa lại nhớ Mai.<br />
<br />
Mai thík mang giày thể thao và mỗi lần bắt gặp bất cứ cửa hàng giày nào Mai cũng đòi vào xem dù là chỉ xem.<br />
<br />
....<br />
<br />
1 đôi giày giản dị màu đỏ <br />
<br />
-Chị ơi!240 có k ạh?<br />
<br />
[Khoa gọi với người phục vụ gian hàng giày và thảng thốt khi cũng 1 giọng nói cực quen là cực quen cũng nói y như thế]<br />
<br />
quay sang,đứng cạnh anh là Mai ...1 Thiên Mai bằng xương bằng thịt <br />
<br />
-Ơ! anh Khoa ... Mai mỉm cười bất ngờ<br />
<br />
-....<br />
<br />
-Anh cũng đi mua quà Giáng Sinh àh?<br />
<br />
-...<br />
<br />
-Sao thế ạh?<br />
mặt em khó coi lắm àh?<br />
<br />
-Không!<br />
tại anh bất ngờ quá!<br />
<br />
-Ừhm...<br />
<br />
người phục vụ quay ra đưa 2 hộp giày 240 cho cả 2 rồi hướng dẫn ra quầy thu ngân...<br />
<br />
Mai quay đi : Chào anh nhá!<br />
<br />
-Mai này! ...Khoa gọi với theo<br />
anh muốn cafe với em đc k?<br />
<br />
-Bây giờ ạh?<br />
<br />
-Ừh!<br />
<br />
-Phải dạ chứ!<br />
Mai cười phá lên ...<br />
<br />
...<br />
<br />
-Trong suốt thời gian qua em đi đâu?làm j? <br />
mà anh tìm k thấy?hỏi bạn bè cũng chả ai biết về em?<br />
<br />
-Hì!em lớn rồi tự lo cho mình được<br />
và quan trọng là vì e đã lớn nên e sẽ k bao giờ làm tổn thương chính mình a àh!<br />
với lại 1 người chỉ đủ tư cách và bản lĩnh yêu người khác khi người ta đã tự biết yêu chính bản thân mình thôi!<br />
<br />
-Em đang chạy trốn đấy!<br />
<br />
-Không có!!<br />
chỉ là muốn bình yên để làm 1 vài thứ mà chỉ có bình yên mới có thể giúp con người ta làm được!<br />
<br />
-....<br />
<br />
-Àh![Mai rút trong túi xách ra 1 thiệp màu đỏ rực hồng đẩy nhẹ về phía Khoa gương mặt rạng ngời]<br />
Anh đến dự nhá!<br />
Em sẽ là cô dâu đẹp nhất đấy!<br />
<br />
-....<br />
<br />
-Thôi! em có hẹn lúc 14h .<br />
Em đi đây!<br />
Tạm biệt anh!<br />
<br />
-Ừh!em đi.<br />
<br />
........................<br />
<br />
Đoạn đường về nhà sao hôm nay xa vời vợi...đôi bàn tay buốt tái đi...đôi chân cứ ì ạch chực chờ quỵ xuống!<br />
<br />
Bao nhiều tháng ngày Khoa chờ đợi và hy vọng để rồi chỉ đổi lấy 1 mảnh giấy<br />
cũng là giấy nhưng sao ngày xưa khác...bây giờ lại khác...<br />
<br />
Từng ấy ngày ôm ấp bao yêu thương<br />
dù là kể từ sau cái ngày ấy anh k còn gặp lại Mai nữa...<br />
nhưng anh vẫn tin vẫn giữ...<br />
<br />
Trách ai đây?<br />
Trách Thiên Mai ưh?<br />
Không!! nhìn lại chính mình đi Khoa àh?<br />
<br />
...<br />
<br />
Giá như...anh đã k buông tay em ngay cả khi em bảo em ổn!<br />
<br />
Giá như...anh cho em 1 tẹo dù chỉ là 1 tẹo...<br />
<br />
Giá như ...đêm ấy anh không vô tâm và đủ can đảm add reply cho em...<br />
<br />
Giá như....anh Nên ...<br />
<br />
.......<br />
<br />
Và bây giờ chả còn có Giá như nữa!<br />
<br />
Cuộc sống có những thứ sẽ k bao giờ mất đi<br />
nhưng có những thứ đã mất đi rồi thì sẽ k bao giờ tìm lại được!<br />
Thế nên hãy trân trọng những j mình đang có để k phải nuối tiếc!<br />
<br />
....</em>
Posted on Sat, 25 Dec 2010 02:47:43 +0000 at
http://forum.petalia.org/index.php?/topic/59761-nenhaykhong-nen/