TTCT - Phản hồi bài viết “Bức tranh không màu của tôi” đăng trên TTCT số ra ngày 12-12-2010 <br />
Bạn Nhien T. thân mến, <br />
Thật tình cờ là tôi từng cùng tâm trạng với bạn, khi phát hiện người mình yêu có những điều khác biệt. Anh ấy cũng chỉ yêu người đồng giới!<br />
Kể từ đó tôi đã mất rất nhiều thời gian để dằn vặt, tự vấn và tìm lại cân bằng cho chính mình. Bí mật của anh không chỉ là bí mật, nó vén mở vô vàn những cánh cửa mới và cũng tước đoạt mọi cảm xúc trong trẻo trong cuộc đời tôi. Tôi đã đi qua những ngày tháng chỉ có những câu hỏi không lời đáp, rằng tôi nên cư xử thế nào với anh, liệu còn một tia hi vọng nào dành cho tôi và liệu tôi có sẵn sàng để chấp nhận sự thật mà anh mang tới. <br />
Suốt giai đoạn đó người tôi như xẻ đôi, một nửa thuận hòa với sự thật, một nửa khao khát thay đổi trong thinh lặng. Tình yêu trong tôi cứ âm ỉ mãi như một đốm lửa xanh xao, không ngọn gió nào thổi tắt đi được, dù tôi biết nó buộc anh phải bắt đầu tạo dựng lại khoảng cách giữa hai chúng tôi.<br />
Nhưng rồi tôi nhận ra điều khiến tôi mệt mỏi và đau lòng nhất không phải là tình yêu không được đáp lại, mà là ý thức được sự vô tâm của mình đối với những người đồng tính. Có lẽ nếu tôi không gặp anh, tôi sẽ tiếp tục tin vào những kỳ thị của xã hội, tiếp tục phủ nhận, thậm chí xua đuổi họ. Tôi nhận ra không ai có thể quyết định giá trị kinh nghiệm của tôi bằng chính tôi cả. Dần dà, sự thông hiểu phần nào xoa dịu nỗi buồn trong lòng tôi. <br />
Khi không cố gắng thay đổi sự thật nữa, tâm hồn tôi nhẹ dần và sẵn sàng hơn để đón nhận những niềm vui mới. Chúng tôi trò chuyện cởi mở hơn với nhau, và càng hiểu rõ con người anh, tôi nhận ra anh và tôi, cũng như bao người khác, đều cùng chia sẻ một khát vọng: khát vọng được yêu. Mà cảm giác bị khước từ vẫn còn nhẹ nhàng lắm so với cảm giác bị phủ nhận. Tôi không muốn sự ích kỷ của mình vô tình phủ nhận tiếng nói của anh và những khát vọng anh đã bày tỏ, vì vậy tôi đón nhận sự chia sẻ của anh bằng tất cả lòng thành, sẵn sàng lắng nghe anh như một người bạn thân, cả khi những lời anh nói trở thành những vết xước trong lòng tôi.<br />
Dù sao tôi vẫn tin đó là lẽ phải trong đời. Rằng chúng ta không có quyền phán xét và định đoạt hạnh phúc của người khác. Mọi sự áp đặt và đè nén không thể làm những cảm xúc hay khát vọng ấy mất đi được, chỉ là chúng không còn được tự do để bày tỏ mà thôi. Yêu một người luôn là điều tốt đẹp nhất thế gian này, vậy thì hà cớ gì chúng ta phải xua đuổi hay sợ hãi nó? Hà cớ gì ta phải làm đau những người mà ta yêu thương chỉ vì họ không giống những gì ta kỳ vọng? Đó không phải là sự khôn ngoan, mà là lòng háo thắng và ích kỷ.<br />
Trả tự do cho anh, tôi cũng trả tự do cho chính mình. Tôi mong bạn cũng tìm được con đường như vậy.
Posted on Wed, 22 Dec 2010 03:36:34 +0000 at
/forum/showthread.php?tid=8274