Tôi là đứa con trai vô cùng kiêu hãnh, vì tôi nghĩ mình học giỏi, hát hay, đẹp trai, con nhà khá giả...<br />
“Mắt tròn”…<br />
Tôi là một thằng con trai kiêu hãnh, đó là điều dĩ nhiên phải thế… bởi tôi tự thấy mình hội tụ đủ tất cả những gì tốt đẹp nhất trên đời này: đẹp trai, học giỏi, con nhà khá giả…<br />
Và điều dĩ nhiên tiếp theo là tôi cũng được rất nhiều cô nàng “ái mộ”, họ suýt xoa, ngắm nhìn đắm đuối mỗi khi thấy tôi đi qua cứ như tôi là Lee Min Ho không bằng. Tôi thấy thích thú xen lẫn niềm tự hào về mình. Khỏi phải nói tôi hạnh phúc đến cỡ nào, làm “hot boy” ai mà chẳng khoái chí. Được cái tôi hát cũng tạm ổn, đàn guitar khá hay nên fan của tôi ngày một tăng dần và thật sự tôi cũng quen với cái cảm giác được tung hê ở bất cứ nơi đâu mà tôi đến…<br />
Cho tới một ngày…<br />
- Ê, tránh ra, cái ông này sao cản đường tôi vậy? Không thấy tôi đang làm gì hả?<br />
Tôi tròn xoe mắt nhìn con bé vừa ôm chồng sách cao ngất và lỉnh kỉnh túi đồ vừa chạy như tên bắn xuống cầu thang; chẳng may cô ả va phải tôi rồi xổ cho tôi một tràng thấy ghét. Mắt tôi lúc đó phải gọi là như quả trứng gà mà mắt nó nhìn lại tôi còn tròn hơn, chẳng khác gì hai viên bi ve lăn lông lốc không chớp. Xong nó quát tiếp:<br />
- Trời đất, rơi hết sách ra ngoài rồi! Sao ông không nhặt giùm tôi mà cứ nhìn hoài gì thế? Bộ chưa thấy người đẹp bao giờ hả?<br />
Tôi hết đi từ cái “choáng” này sang cái “choáng” khác, con bé này không biết tôi là ai hay sao? Lại còn ăn nói trơ trẽn như vậy nữa chứ! Đúng là không biết trời cao đất dày là gì? Thật bực mình không chịu nổi, mới sáng ra đã gặp xui xẻo rồi. Tôi ném tờ 50.000đ xuống đất rồi dằn giọng: “Đấy, tiền này trả cho công tôi nhặt sách. Lần sau đừng để tôi thấy cái mặt đáng ghét này nữa”. Nói xong tôi chạy đi biến cho nhẹ nợ, đỡ phải đứng nghe nó lằng nhằng.<br />
“Oan gia ngõ hẹp”<br />
Chiều nay được nghỉ học, tôi tính chui tọt vào quán trà sữa mới mở theo phong cách hip- hop mà tôi thích cùng với lũ bạn thân, xem có gì khác lạ so với những quán mà tôi từng đến? Thì bất ngờ tôi trông thấy một bà cụ lưng còng loay hoay giữa dòng xe cộ đông nghịt trên đường phố. Tôi vội chạy ra đỡ cụ, dìu cụ băng qua đường. Hình ảnh cụ già tội nghiệp khiến tôi nhớ tới nội mình ở quê, chẳng biết giờ này nội đang làm gì? Lâu quá rồi tôi cũng chưa về thăm nội. Bỗng nhiên trong lòng tôi trào dâng niềm xúc động khó diễn tả thành lời.<br />
Vừa bước chân vào quán, tôi đã thấy cặp mắt viên bi ve tròn xoe nhìn tôi không chớp. Tôi biết ngay là ai rồi! Là con bé hôm bữa chứ còn ai vào đây nữa.Sao nó ám tôi ghê thế không biết. Đúng là “oan gia ngõ hẹp”. Tôi quay mặt đi chỗ khác làm lơ, xem như không quen biết. Đột nhiên nó đặt tờ tiền 50.000đ xuống bàn, giọng nói hết sức nhẹ nhàng: “Trả bạn, mình cũng có lòng tự trọng đó”.<br />
Tôi khá bất ngờ trước cách xử sự vừa nãy của nó, tôi hình dung nó sẽ ném tờ tiền vào mặt tôi để trả đũa cho hành động hôm nọ tôi làm, ai dè…Nó khiến tôi thấy tò mò và muốn tìm hiểu: Nó là ai?<br />
Nó là ai?<br />
Đó là lần đầu tiên có kẻ dám quát tháo tôi ầm ĩ như vậy. Từ bé tời giờ chỉ có tôi mới được cái “đặc quyền” ấy. Nhưng mà…con nhỏ này cũng thật lạ. Tính cách của nó…phải nói sao nhỉ? Thật mâu thuẫn.<br />
Bỗng dưng cái thẻ phù hiệu của nó đập vào mắt tôi: Nguyễn Hoàng Thụy Vy. Lớp 11A2. À, thì ra cô nàng học cùng trường với tôi. Lại gần lớp tôi nữa mà không biết. Cũng phải, lâu nay chỉ người khác nhìn tôi chứ tôi có bao giờ ngắm ngang ngắm dọc ai đâu( hotboy mà nhìn ngắm lung tung thì mất giá quá!).<br />
Sao tự nhiên tôi thấy mình cũng kì thế nhỉ? Không dưng muốn tìm hiểu về nó làm gì.<br />
<br />
Lớp ôn thi đội tuyển Toán thành phố có thêm thành viên mới, tôi nghe thầy nói hình như một con bé mới chuyển tới, học rất cừ nhưng tôi không quan tâm lắm, hơi đâu mà quan tâm nhiều chuyện, tôi có phải mấy “bà tám” đâu.<br />
Đầu giờ ôn thi đội tuyển…<br />
- Trời, tưởng ai. Hóa ra là “bi ve” hả?<br />
Con nhỏ ấy vừa bước vào lớp, mắt tôi lại một lần nữa phát huy công dụng: tròn như quả trứng khiến cả lớp đội tuyển tất thảy nhìn tôi làm tôi ngượng chín mặt(lần đầu tiên tôi thấy mình yếu thế đến vậy).<br />
- À, hữu duyên thiên lý thế nhỉ?<br />
Câu nói vừa bật ra khỏi cái mỏ nhọn của con bé “bi ve” thì ngay lập tức cả lớp đồng loạt nhìn nó, rồi tức khắc chuyển sang tôi (thế là tiêu chắc rồi – tôi nghĩ thầm).<br />
Tiếng trống điểm giờ vào lớp…<br />
- Thầy xin giới thiệu với cả lớp, đây là bạn Nguyễn Hoàng Thụy Vy – giải nhất toán tỉnh Nam Định năm vừa rồi. Năm nay bạn Vy sẽ là thành viên mới của đội tuyển mình. Các em nhớ giúp đỡ bạn nhé!<br />
Xong, thầy quay sang bảo Vy: Em tự chọn chỗ ngồi nha!<br />
- Thôi lần này chết thật, lớp ôn thi nhỏ xíu thế này, mà bàn nào cũng ba bốn đứa, chỉ riêng ta “một mình một giang san” – tôi lẩm bẩm.<br />
Thụy Vy lại đúng chỗ tôi:<br />
- Cho mình ngồi chung với nha?<br />
Tôi mỉm cười(trong lòng đầy nguyền rủa): Ừ, bạn ngồi đi.<br />
<br />
Thế đấy! Từ buổi chiều định mệnh gắn liền với chồng sách quái quỉ cộng với một mớ bòng bong mà nhỏ đem theo ấy nên bây giờ, hầu như ngày nào tôi cũng phải chạm mặt , lại còn phải chia sớt “lãnh địa” của mình nữa chứ.<br />
Nhưng chính tôi cũng phải công nhận nhỏ học rất cừ, “kỳ phùng địch thủ” với tôi đã xuất hiện, lâu nay tôi chưa bao giờ nếm mùi thất bại lớn lao, lần này tôi quyết cũng không để thua một đứa con gái.<br />
Cậu nhóc hip - hop<br />
Mình mới chuyển vào thành phố này được một tháng, chẳng bạn bè gì cả, buồn…Mặc dù mình cũng quen được một số bạn mới nhưng cũng không thể khỏa lấp trong mình nỗi nhớ quê, nhớ mấy con bạn thân ơi là thân của mình. Không biết tụi nó có nhớ mình không nữa?<br />
À, mình cũng vừa quen được một cậu nhóc kỳ khôi hay mặc đồ hip-hop y như ca sĩ, mình hay cãi nhau với cậu ấy lắm (thế có gọi là quen không nhỉ), cứ mỗi lần gặp nhau là y như rằng nói mánh khóe nhau “long trời lở đất”. Cái lần cậu ấy giúp một bà cụ băng qua đường khiến mình cảm thấy cậu bạn này cũng là người tốt, có tấm lòng biết giúp đỡ người khác, mặc dù nhìn thì khá lạnh lùng, khó ưa. Mọi người gọi cậu ấy là hot boy, mình thì chẳng thấy hot boy gì cả, cái mặt đáng ghét như cái bẳn hót rác thì đúng hơn(hihi). Mà không dưng mình quan tâm tới cậu ấy làm gì nhỉ? Kỳ ghê<br />
( trích nhật ký Thụy Vy)<br />
Vy xinh, học giỏi, không kiêu căng, chảnh chọe, đôi mắt to tròn như viên bi ve của Vy khiến ai mới nhìn cũng đều nghĩ thầm: Cô bé thật dễ thương.<br />
Nếu chỉ đơn giản là xinh và học giỏi không thôi thì Vy cũng chẳng có gì đặc biệt để nói. Điều quan trọng hơn cả là tâm hồn cô bé rất biết sống vì mọi người. Cái hôm va phải cậu Hoàng Anh tại cầu thang là hôm Vy đang ôm một lô lốc đồ để gửi ủng hộ đồng bào miền Trung mà cô nàng quyên góp cũng như ra sức vận động, kêu gọi hàng xóm láng giềng chung tay vì miền Trung ruột thịt trong khi thành phố này đang còn xa lạ với Vy. Một người con gái như thế liệu có đặc biệt không?<br />
Ở trường cũ Vy cũng được mệnh danh là hot girl, sau lưng có hàng tá anh chàng theo đuổi, mới chuyển tới đây học chưa lâu mà mấy anh chàng khóa trên lấp ló trồng cây si trước cổng trường khiến cô nàng sợ hãi chạy mất dép, tan trường luôn muốn chuồn lẹ mau về nhà.<br />
Là một vì sao…<br />
Lớp đội tuyển nhao nhao khi thầy cầm danh sách công bố kết quả thi học sinh giỏi toán tỉnh vừa qua. Tôi háo hức và trông chờ kết quả khả quan như mọi năm nên tâm trạng khá bình tĩnh, chứ không nhảy lung tung loạn xạ bởi tôi nhận thấy mình làm bài cũng tốt. Nhưng…Phạm Hoàng Anh: 12 điểm, giải khuyến khích. Nguyễn Hoàng Thụy Vy: 18 điểm: giải Nhất.<br />
Gì thế này? Tôi không tin mình chỉ đạt 12 điểm, rõ ràng có sự nhầm lẫn nào ở đây. Tôi nhớ mình làm bài không đến nỗi tệ cơ mà. Đã vậy nhỏ Vy giành giải nhất càng khiến tôi cảm thấy lòng kiêu hãnh của mình bị tổn thương ghê gớm. Tôi tra lại bảng kết quả, xem xét cẩn thận trước khi nộp đơn phúc khảo thì nhận thấy mình đã làm nhầm một số chỗ kéo theo kết quả sai toàn bài. Vậy mà tôi cứ đinh ninh mình đúng nên chủ quan không xem lại bài sau khi thi xong. Đúng là vội vàng, hấp tấp, tự mãn…Tôi nằm gục xuống bàn, lần này thì thật xấu hổ, mấy thằng con trai bắt đầu xầm xì: Lần này trông Hoàng Anh thê thảm nhỉ? Ngôi hiệu quán quân về tay Thụy Vy rồi.<br />
Tôi không tức giận Vy vì đó là phần thưởng xứng đáng mà Vy đã nỗ lực hết mình. Tôi chỉ thấy mình thật kém cỏi và tự kiêu, tự đại khi những bài toán mình giải sai, hay phương pháp làm chưa hiệu quả mà Vy có ý tốt giảng giải cho tôi hiểu tôi đều gạt phăng ra tỏ vẻ không cần.<br />
Tôi ngẩng mặt lên, bất ngờ thấy cuốn sách: “Thất bại là mẹ thành công” ngay trước mặt mình. Tôi lật ra xem thì thấy dòng chữ xinh xắn của Vy: “Đừng nản lòng Hoàng Anh à! Thất bại là mẹ thành công đó, Hoàng Anh nhất định phải với tay lên bầu trời vì nếu Hoàng Anh không trở thành mặt trời thì cũng sẽ trở thành một trong những vì sao tỏa sáng. Cố gắng lên!<br />
Thụy Vy”.<br />
Lòng kiêu hãnh rã băng…<br />
Tôi là đứa con trai vô cùng kiêu hãnh, bởi tôi tự cho mình cái quyền đó, vì tôi nghĩ mình học giỏi, hát hay, đẹp trai, con nhà khá giả...là tất cả đều nằm gọn trong sự suy nghĩ của mình. Nhưng giờ tôi nhận ra mình suy nghĩ thật nông cạn và sai lầm. Chẳng có gì tồn tại mãi mãi nếu tự bản thân mình không cố gắng, chấp nhận thất bại cũng là cách để mình trưởng thành hơn. Và rộng lòng đón nhận yêu thương, trân trọng những gì tốt đẹp mà cuộc sống đã trao tặng.<br />
Tôi nhấc điện thoại, gọi: Vy à! Chiều nay cho mình đi quyên góp ủng hộ đồng bào miền Trung với nha!<br />
<br />
- Uhm, rất sẵn lòng, chỉ sợ công tử bột không chịu được mưa nắng, khói bụi thôi.<br />
- Này, “ bi ve”, đừng nói thế! Tui oánh cho bây giờ.<br />
Nắng lấp lánh nhạc khúc dịu dàng. Tôi thấy mình đang lớn…<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
Nguồn : Mực tím
Posted on Mon, 20 Dec 2010 05:34:44 +0000 at
/forum/showthread.php?tid=8131