Đã bao nhiêu lần con tự hỏi: con người ta nếu được quyền chọn lựa… họ có chọn cuộc sống mà mình đang có không?<br />
<br />
<br />
Con nhớ hồi tiểu học, con đã thèm khát một ly nước mía như thế nào khi nhìn những đứa bạn nhà giàu uống ngon lành. Ly nước mía lúc ấy là một thứ xa vời đối với con, khi tiền ăn quà của con chỉ là 500 đồng mỗi ngày.<br />
<br />
<br />
Ngày xưa, thậm chí con đã nhịn ăn quà 4 ngày, chỉ để được uống một ly nước mía. Còn bây giờ, con có nó thật dễ dàng… Nó là thứ rẻ tiền nhất mà sinh viên bọn con có thể dùng để giải khát. Nó vẫn ngon, vẫn đã khát, nhưng không bao giờ ngon được như ly nước mía ngày xưa…<br />
<br />
<br />
Con nhớ năm lớp tám mình đã vui như thế nào khi được mẹ cho lại chiếc xe đạp để tự mình đến trường. Để rồi chiếc xe đạp cũ kĩ, lỗi thời, cùng những lời châm chọc của bạn bè làm con giận dỗi đòi ba mẹ bán quách nó đi để mua một chiếc xe mới hơn. Lúc đó, con không hiểu sao mẹ lại buồn… không hiểu vì sao mẹ chỉ chịu mua chiếc xe mới khi con đã giở đủ trò hờn dỗi. Và đương nhiên, con không còn thấy chiếc xe đạp cũ kĩ đó nữa… để bây giờ, nó là nỗi đau âm ỉ trong con…<br />
<br />
<br />
Con đâu biết rằng đó là chiếc xe đạp mà ông ngoại đã cùng nó ròng rã suốt mấy chục năm kháng chiến, là bạn đồng hành của mẹ trong những năm tháng đầu lập nghiệp gian khổ… Con đâu biết … nó đâu chỉ là một chiếc xe…<br />
<br />
<br />
Sinh ra tại một vùng quê hẻo lánh, con chỉ chờ có dịp lễ, tết là đi vội ngay đến những nơi trung tâm, thành phố và ngập chìm trong sự phồn hoa, náo nhiệt ở đó. Con quyết tâm phải học đại học ở thành phố, để không còn phải ngày ngày chán chường nhìn vùng quê cằn cỗi, lạc hậu của mình. Nhưng sao giờ đây… Khi bao ước mơ thơ ấu dần trở thành hiện thực… con lại không cảm thấy hạnh phúc. Nơi con đang sống thật hiện đại, thật náo nhiệt, không thiếu thứ gì cả nhưng… nó chưa bao giờ lấp đầy được chỗ trống trong trái tim con…<br />
<br />
<br />
Con nhớ nhà, nhớ dòng sông mình hay tắm, nhớ quán cơm quê mùa lụp xụp mình hay ăn vội để đi học…, nhớ cả những khi cả nhà lăng xăng chạy đi lấy xô hứng nước khi trời mưa… Ở đây, mọi thứ thật xa lạ với con. Ở đây không có những người con yêu mến, không có những người yêu mến con, không có những thứ gắn liền suốt tuổi thơ thiếu thốn của con.<br />
<br />
<br />
Đã có nhiều người định nghĩa quê hương thật cao xa, thật lớn lao, quê hương của con đơn giản chỉ là ba mẹ, là em con, là những người thân đã chăm sóc con suốt tuổi thơ mà con luôn cảm thấy thiệt thòi.<br />
<br />
<br />
Nếu được sinh ra một lần nữa, con vẫn muốn làm con của ba mẹ, muốn được sinh ra ở vùng quê hẻo lánh ấy… cho con hiểu được giá trị của sự phấn đấu, sự nỗ lực không ngừng nghỉ… để cho con biết thế nào là hạnh phúc…<br />
<br />
<br />
Con yêu ba mẹ - quê hương thân thương của con…
Posted on Wed, 15 Dec 2010 14:13:58 +0000 at
http://forum.petalia.org/index.php?/topi...e1%bb%afa/