<em class='bbc'></em><div class='bbc_center'><br />
</div><br />
<div class='bbc_center'> </div><br />
<div class='bbc_center'>"Tôi quyết định rồi, quán cà phê của tôi sẽ là nơi mọi người đến khi "7 love", các tạp chí thời trang, cuộc sống sẽ được chọn lọc đặt lên giá để khách có thể tìm thấy những điều thú vị khác…" </div><br />
<span style='font-size: 15px;'><strong class='bbc'>Ý tưởng đột phá</strong></span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>- Không. Con sẽ đi cùng ba mẹ. - Ba kiên quyết ra lệnh trong khi Diên Vỹ vẫn khăng khăng với những dự định của mình. Năn nỉ mãi, cuối cùng, cô xuống nước:</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>- Vậy ba cho con một tháng, nếu con không vực dậy được quán cà phê nhà mình, con sẽ theo ba mẹ sang đó học đại học, được không ba? Chỉ một tháng thôi, nếu con cảm thấy mình không thể rời mảnh đất này, con sẽ ở lại và ôn thi vào đại học thêm lần nữa. Còn nếu không, con sẽ bay ngay sang. Đi mà, ba, ba cũng biết là con đam mê kinh doanh từ nhỏ mà. Mẹ ơi..</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>Nó quay sang nhăn nhó cầu cứu sự viện trợ của “mẫu hậu” và nhận được một cái gật đầu:</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>- Mẹ cũng không muốn quán cà phê nhà mình sụp đổ. Nhưng mẹ sợ con chưa đủ sức, dù sao thì cũng nên thử…</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>- Thôi được, ba cho con một tháng. Con có thể làm gì tùy ý với cái quán này. Tiền ba sẽ để lại kèm tên các mối quan hệ, nguồn hàng cho con. Chị Lan cũng sẽ ở lại làm phục vụ. Tuyệt đối không làm gì trái phép và chỉ có một tháng thôi đấy.</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>- Vâng ạ. Ba mẹ muôn năm!</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>Diên Vỹ nhảy lên vui sướng, thế là cuối cùng cô cũng có thể thực hiện được mong ước của mình. Việc trượt đại học làm cho cô thất vọng và buồn nhiều. Cô vừa học vừa giúp mẹ trông quán cà phê nhỏ có hàng hoa ti-gôn giăng đầy cửa ra vào cho đến hôm nay. Quán không còn nhiều khách, mẹ định bán đi để theo ba sang Úc. Còn Diên Vỹ, cô không đi một phần vì niềm đam mê kinh doanh, phần khác còn vì Cảnh Tuấn. Một Cảnh Tuấn với nụ cười có thể quên đi mệt nhọc của ngày dài, Cảnh Tuấn với niềm mong ước được anh nắm tay đi dạo vào những buổi chiều đầy nắng và gió…</span><br />
<br />
<div class='bbc_center'><span style='font-size: 15px;'>***</span></div><br />
<span style='font-size: 15px;'>- Bồ định sẽ làm gì với cái quán cà phê này vậy? - Tiếng Hạnh Linh vang lên đưa cô về với thực tại.</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>- À, tui có dự định hết rồi nha. Quán này sẽ sang sửa lại và đặt tên là “<em class='bbc'>Quán cà phê cho những người thất tình</em>”.</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>- Cái gì? </span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>Nhìn cô bạn há hốc miệng, Diên Vỹ cười tươi:</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>- Bộ bồ tưởng tôi làm được gì trong một tháng nếu không có ý tưởng gì đó thật đột phá? Tôi quyết định rồi, đây sẽ là nơi mọi người đến khi "<em class='bbc'>7 love"</em>, các tạp chí thời trang, cuộc sống sẽ được chọn lọc đặt lên giá để khách có thể tìm thấy những điều thú vị khác…</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>- Nghe cũng ổn đấy chứ. Cứ hai phút có một người thất tình, hi vọng quán của bồ sẽ đông khách.</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>Rồi cô bạn cười ha hả mặc cho Diên Vỹ thả mình trong những suy nghĩ…</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>- À mà này, tui điều tra được chỗ học thêm toán của lão Cảnh Tuấn rồi. Bồ cũng nên đăng kí tham gia đi, “nhất cự ly nhì tốc độ”.</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>- Thiệt hả? Nhưng mà chắc tui sẽ phải giao quán cho chị Lan buổi tối để đi học. Chẳng hiểu người ta có tình cảm gì với mình không mà khổ quá vậy…</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>- Thôi cố lên, không thử sao biết. Cảnh Tuấn không chỉ đẹp trai mà còn cực kì tâm lý. Hắn đối xử với bồ cũng không đến nỗi nào mà. Với lại năm nay bồ còn phải đỗ đại học nữa chứ. </span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>Hạnh Linh nháy mắt đầy ẩn ý còn cô cười thật tươi và đưa tay lên làm điệu cố gắng:</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>- Ừ, nhất định là thế rồi.</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>Nhưng mọi việc không đơn giản như Diên Vỹ nghĩ. Số tiền tiết kiệm của cô chỉ đủ sơn lại màu nâu trầm ấm hơn cho quán và làm lại biển hiệu. Nếu không có chút ít ba cho trước khi đi, chắc cô cũng bay sang Úc luôn. Diên Vỹ thay đổi hoàn toàn diện mạo của quán, chỉ có hàng ti-gôn là còn nguyên vẹn, không chỉnh sửa vì ti gôn là loài hoa của sự chia ly, đổ vỡ, nhất là hàng hoa trắng muốt tinh khôi này…</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>Diên Vỹ phải huy động lũ bạn cho việc chọn tạp chí và “huy động” luôn cả đống tạp chí của chúng với của người quen mới đủ làm cho quán “trông ra hồn quán” theo đúng ý tưởng… Việc sửa sang lấy của cô một tuần làm việc không ngừng nghỉ… Kinh doanh không chỉ cần vốn mà còn cần hơn cả là lòng nhiệt tình, niềm đam mê.</span><br />
<br />
<div class='bbc_center'><span style='font-size: 15px;'><strong class='bbc'>Vị khách đầu tiên</strong></span></div><br />
<span style='font-size: 15px;'>Sau nửa ngày mở cửa với những chiêu tiếp thị rầm rộ qua Yahoo, qua Facebook và sự giúp đỡ của lũ bạn trên các forum, vị khách đầu tiên của quán cũng xuất hiện - một anh chàng kính cận, sơ mi trắng cắm thùng với một cuốn sách dày cộm. Ý nghĩ đầu tiên của Diên Vỹ khi nhìn thấy anh chàng là: “<em class='bbc'>Không biết con mọt sách này thì kiếm đâu ra thời gian để... thất tình?</em>”. Kì cục thật. Nhưng rồi cô cũng tiến lại, nhẹ nhàng:</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>- Chào mừng anh là vị khách đầu tiên của quán cà phê thất tình. Hôm nay quán sẽ giảm 50% cho mười vị khách đầu tiên. Anh muốn uống cà phê gì ạ?</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>Nói xong cô cũng thấy mình hơi hớ khi chào mừng vui vẻ như vậy. Thất tình thì có gì đáng chào đón chứ! Tên sơ mi trắng ngẩng lên nhìn cô với ánh mắt “buồn vô hạn”, đúng là kiểu của người thất tình:</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>- Có cái gì khác ngoài cà phê không?</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>- Hả? Dạ? </span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>Diên Vỹ hoàn toàn bất ngờ với tình huống này. Cô nghĩ mọi người đến sẽ không chỉ chọn cà phê mà còn chọn loại thật đắng và không đường. Mà ừ nhỉ, sao cô biết họ sẽ uống cà phê mà hỏi họ uống loại nào, hic.</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>- Dạ quán có sinh tố và… ơ… hoa quả dầm.</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>- Có sữa không?</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>- Hả? Dạ? </span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>Lần này thì Diên Vỹ hoàn toàn bị “đánh gục”, mọi việc diễn ra hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của cô.</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>- Cho một ly sữa nóng khuấy thêm chút đường.</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>Trời ạ! Chuyện này có thật không vậy? Cô không tưởng tượng được cái món đó nó sẽ có dư vị như thế nào nữa… Kéo các cơ miệng thành nụ cười tươi, gật đầu, Diên Vỹ quay lại quầy trong khi tên sơ mi tiến đến giá sách. </span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>Lát sau, cô trở lại bàn, bưng theo ly sữa. Hắn đang chăm chú với bài báo có cái tít: “<strong class='bbc'><em class='bbc'>Làm gì khi nàng không để ý đến bạn?</em></strong>”…</span><br />
<br />
<br />
<div class='bbc_center'> </div><br />
<div class='bbc_center'>Thất tình đâu có phải là một thảm họa. Chỉ là quãng thời gian ta cảm tưởng thế giới sụp đổ, trong khi nó đang mở ra cho mình những cánh cửa khác thôi… </div><br />
<span style='font-size: 15px;'><strong class='bbc'>Thất tình không phải một thảm họa</strong></span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>Mọi việc diễn ra không ngoài dự đoán của Diên Vỹ. Các forum, báo chí bắt đầu để ý đến cái tên quán lạ lạ của cô. Khách đến quán đông đến mức Diên Vỹ sợ rằng đây sẽ không còn là quán cho người thất tình, mà là cho những người... tò mò mất. Phần lớn khách của quán cô chủ yếu đến để ngồi một mình, trầm lặng nghe nhạc, để tận hưởng cảm giác đồng cảm của những người đồng cảnh ngộ. Chỉ có một vài người “có dấu hiệu kì lạ” như anh chàng sơ mi cắm thùng ngày tiệm mới mở cửa. Diên Vỹ đã bí mật chụp được ảnh của anh chàng, chỉ để ghim vào “sơ đồ nỗi nhớ” của quán. Cô tìm hiểu nhiều hơn để có được những tờ báo hay, những bài báo thú vị để trưng lên giá sách… Cô đọc nhiều hơn về cái gọi là thất tình, đọc nhiều thông tin hơn về việc hoạch định kế hoạch tương lai, về những việc có ý nghĩa trong cuộc sống. Cách những người khác bước qua tháng ngày thất tình, cách họ tìm lại những niềm vui, đôi khi là tìm lại tình yêu của chính mình… Thấm thoắt hai tuần đã trôi qua, thời gian chẳng chờ đợi ai cả.</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>Diên Vỹ ngồi nhấp ngụm cà phê đắng ngắt, suy ngẫm về quãng thời gian sắp tới và đau đớn nghĩ về Cảnh Tuấn - anh bạn mà cô đã thầm thích từ lâu lắm rồi. Cô nhớ đến cái nắm tay nhẹ nhàng giữa Cảnh Tuấn và cô gái lạ, đến nụ cười mãn nguyện mà cô chưa từng thấy ở Cảnh Tuấn, đến những khoảnh khắc anh đưa tay cài lại mũ bảo hiểm cho cô gái kia… Đó là hạnh phúc?...</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>Bỗng có hai vị khách rất lạ bước vào quán, sự hiện diện của họ khiến cô đứt hẳn dòng suy nghĩ. Một vài vị khách trầm lặng khác cũng ngừng đọc những cuốn tạp chí và quan sát họ. </span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>Một cặp đôi đang khoác tay nhau sẽ làm gì trong quán cà phê mang tên “thất tình”?</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>Cô để ý thấy cho dù khoác tay nhau nhưng họ không hề nhìn nhau, mỗi người như giữ cho mình một cuộc sống riêng, một suy nghĩ riêng, dù vẫn có sợi dây vô hình ràng buộc và họ cũng không giấu giếm điều đó. Diên Vỹ quyết định ngồi yên lặng để quan sát đôi tình nhân này. Họ ngồi xuống cái bàn cạnh bàn cô đang ngồi, giữa những vị khách đơn độc khác. Cô gái có mái tóc thẳng dài như trong mấy quảng cáo dầu gội đầu vẫn phát ầm ầm trên ti vi, gọi một ly sữa pha chút cà phê đen rồi đứng dậy chọn rất lâu giữa các gáy sách để tìm ra cuốn tạp chí làm đẹp. Còn anh chàng đi cùng có vẻ như không có nhiều kiên nhẫn, ngay lập tức chọn cho mình cà phê đen pha thêm sữa, rồi vớ một cuốn tạp chí ô tô xe máy. Rồi họ cắm cúi vào đọc báo. </span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>Cô hiểu không khí xung quanh mình đang nóng đến thế nào, đầy tò mò, thắc mắc và cả sự ghen tị. Đôi tình nhân vẫn im lặng với hai cuốn tạp chí của mình, thỉnh thoảng một trong hai thong thả nhấp một ngụm cà phê sữa - sữa cà phê của mình. Đến Diên Vỹ cũng cảm thấy sốt ruột thay cho mọi người. Cô cố gắng để quan sát từng hành động của họ. Bỗng, như có điều gì thích thú lắm, cô gái quay sang chàng trai và chia sẻ trang báo mình đang đọc. Chàng trai dừng đọc và chăm chú với phát hiện của cô gái, cười tươi và bình luận chút gì đó… Rồi cả hai lại quay lại với những trang tạp chí đầy màu sắc của riêng mình. Một lúc lâu sau, một vài vị khách cô đơn đã hết kiên nhẫn và quay trở lại với khoảng không gian u sầu của riêng họ. Chỉ còn Diên Vỹ vẫn kiên nhẫn ngồi bên cạnh họ. Trong ánh chiều ngập tràn với những âm thanh ồn ã của xe cộ ngoài kia, cô gái quay sang:</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>- Mình không chia tay anh nhé! Em không muốn trải qua cảm giác thất tình thêm lần nào nữa đâu.</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>- Anh yêu em, chúng mình sẽ không giận nhau nữa nhé, mình không chia tay nhé. Anh không muốn đi bất cứ đâu mà không có em. Trong cà phê của anh không thể thiếu sữa, cũng như ly sữa của em sẽ không hoàn hảo nếu không cho cà phê. Mình... mình cưới nhau, em nhé.</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>Cô gái khẽ gật đầu, mái tóc rơi xuống, mềm và óng mượt trong nắng.</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>Họ đi rồi, Diên Vỹ vẫn ngồi im như bị dính chặt vào chiếc ghế. Cô không hiểu sao nữa. Thì ra lý do họ chọn cà phê sữa - sữa cà phê là như vậy. Hai người sống hai cuộc sống khác nhau hoàn toàn và cảm tưởng như không thể giao nhau ở bất cứ điểm nào, nhưng cuối cùng lại không thể sống thiếu nhau. Thế là đủ hạnh phúc. Đâu cứ phải dính chặt lấy nhau và giống nhau đến từng chi tiết. Cầu hôn ở nơi tràn ngập không khí chia ly, họ sẽ cảm thấy trân trọng và yêu những gì mình có hơn chăng...</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>Hạnh phúc có là khi nhìn người mình yêu hạnh phúc?</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'><strong class='bbc'>Chính tôi mới là người thất tình</strong></span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>Hạnh Linh nhìn Diên Vỹ ái ngại:</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>- Không biết có nên nói với bồ không nữa… Hôm nọ, tui nhìn thấy Cảnh Tuấn, hắn đi… đi cùng một cô bé rất xinh, lại còn thắt dây mũ cho cô bé ấy nữa… Nhưng chắc tui nhìn nhầm thôi, bồ đừng tin nha…</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>- …</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>- Thật đấy, có thể có ai đó giống Cảnh Tuấn y hệt thì sao? Hoặc tui nhìn nhầm chẳng hạn... Mà sao bồ không nói gì vậy? Diên Vỹ! </span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>Diên Vỹ nhìn chăm chú cô bạn của mình đang luống cuống với mớ thông tin vừa tiết lộ rồi phá lên cười:</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>- Ha ha ha… Chuyện này tui biết lâu rồi! Cô bé ấy chính là người yêu của Cảnh Tuấn đó. Buổi thứ ba, tuần thứ hai đi học thêm, tui đã biết điều đó.</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>- Thiệt hả? Vậy sao bồ… bồ không phản ứng gì, lại còn cười nữa chứ? Chẳng nhẽ bồ hết yêu Cảnh Tuấn rồi?</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>- <strong class='bbc'>Không</strong> <strong class='bbc'>phải</strong>. Chỉ là từ khi mở lại quán cà phê này, tui đã học được rất nhiều điều. Chẳng hạn như cách chấp nhận hạnh phúc mình đang có… Hạnh phúc được nhìn thấy Cảnh Tuấn hạnh phúc chẳng hạn. <strong class='bbc'>Thất tình đâu có phải là một thảm họa. Chỉ là quãng thời gian ta cảm tưởng thế giới sụp đổ trong khi nó đang mở ra cho mình những cánh cửa khác thôi…</strong></span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>Những vị khách đã dạy cho Diên Vỹ rất nhiều điều. Khi ta không có được điều gì đó không có nghĩa là ta sẽ mất hết. Chỉ là điều đó không dành riêng cho ta mà thôi. Có nhiều điều có cố gắng cũng không bao giờ có được và càng cố càng làm ta tổn thương thêm. Chi bằng chấp nhận và tìm cho mình những lối đi khác, song song với con đường của người ta nhưng sẽ có chỉ số hạnh phúc tương tự…</span><br />
<br />
<div class='bbc_center'><span style='font-size: 15px;'>...</span></div><br />
<span style='font-size: 15px;'>Đêm kết thúc ngày cuối cùng của một tháng giao kèo, Diên Vỹ hì hục ngồi gõ mail cho ba:</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>“<em class='bbc'>Con đã sai lầm ba ạ, con sai lầm khi không làm điều này sớm hơn. <strong class='bbc'>Con yêu quán cà phê của con lắm.</strong> Con đã học được rất nhiều điều trong một tháng vừa qua đấy ba ạ. Học được cách tự điều khiển cảm giác của mình, cách tìm ra con đường đi đúng đắn cho tương lai, cách tìm ra hạnh phúc vẫn đang ở trong lòng bàn tay mà mình không nhận ra… Để kinh doanh thành công, con còn phải học thêm nhiều lắm, không chỉ vốn và đam mê là đủ, ba nhỉ? Chúng ta luôn phải ở trong tư thế sẵn sàng đối mặt với những bất ngờ của cuộc sống. Con sẽ ở lại và thi vào khoa Kinh Tế, bồi dưỡng kiến thức về kinh doanh. Ba ủng hộ con nhé. Con biết ba sẽ làm điều đó mà.</em></span><br />
<br />
<em class='bbc'><span style='font-size: 15px;'>Con sẽ duy trì quán cà phê này, không vì lợi nhuận, chỉ vì muốn có nơi riêng biệt cho những người cần những khoảng không gian yên tĩnh khi cảm thấy cô đơn, mất đi tình yêu và nghị lực sống. Ba cho phép con nhé. Yêu ba mẹ nhiều"...</span></em><br />
<br />
<div class='bbc_center'> </div><br />
Posted on Sun, 26 Jun 2011 05:52:10 +0000 at
http://forum.petalia.org/index.php?/topic/66623-quan-ca-phe-danh-cho-nh%e1%bb%afng-ng%c6%b0%e1%bb%9di-th%e1%ba%a5t-tinh/