Café Du Miên<br />
<br />
<br />
1. Người đàn ông đến, tìm bàn trong góc. Người đàn ông ngồi để nhìn ra phía cửa. Khi ngóng chờ ai đó, người ta hay ngồi ở cái bàn nhìn ra cửa. Người đàn ông gọi café sữa đá, nhiều sữa. Cô bé phục vụ ở quán bỗng nhớ cậu bạn hay triết lý cũng hay gọi café nhiều sữa kèm theo câu đời cay đắng nhiều rồi, phải nhiều sữa nhiều sữa. Người đàn ông châm thuốc hút rồi bỏ. Khi ngóng chờ ai đó, người ta chẳng còn biết mình đang làm gì nữa.<br />
<br />
Ban nhạc Westlife đang hát Soledad.” Where our love was young and free…”. Ở đâu đó có nơi tình yêu bắt đầu, trẻ trung say đắm và tự do.<br />
<br />
Cô bé phục vụ tò mò đoán xem người đàn ông đang đợi ai. Đoán đợi với cô cũng là một cách giết thời gian, là một cách để thấy cuộc đời mình trôi đi dễ dàng hơn, như thể cô không phải là cô phục vụ trong quán mà là người được ngóng chờ. Chắc người đàn ông đang đợi một cô gái. Bó hoa lys trắng lộng lẫy để trân trọng trên bàn. Cô bé phục vụ nghĩ: Ước gì có ai đó tặng mình bó hoa như thế, mình sẽ yêu người ấy. Rồi cô lại tự hỏi mình: Yêu dễ vậy sao?Người tặng mình bó hoa như thế trân trọng mình và có tiền, chắc sẽ không để mình phải khổ…. Nhiều khi linh cảm chính xác hơn máy tính. Cô bé phục vụ lại đoán đợi xem người đàn ông này đi xe gì. Đôi khi quán như thể cái chợ, có rất nhiều người diễu qua và cô bé phục vụ thường đứng thầm chọn ai đó, như thể người đi chợ chọn mua những món hàng…<br />
<br />
2. Quán có tên là Du Miên. Du Miên hình như có nghĩa là đi trong giấc mơ. Có một bài hát có tên là Khúc Thụy Du. “Sẽ lấy được những gì/Về bên kia thế giới/Ngoài trống vắng mà thôi…”Nếu anh mở quán, có lẽ anh sẽ đặt tên quán là Khúc Thuỵ Du.…<br />
<br />
Cô đến, lộng lẫy trong chiếc váy xanh như bầu trời. Tất cả mọi người đều nhìn. Cô bé phục vụ gật đầu tán thưởng. Cô bé thu ngân nhìn không chớp mắt. Cuộc gặp gỡ của anh và cô như giấc mơ. Anh đứng dậy, đi ra cửa đón cô như đi trong giấc mơ. Một số năm đã trôi qua anh và cô mới gặp lại.<br />
<br />
Anh cười, trao cho cô bó hoa: “Em vẫn tuyệt vời”<br />
Cô cười: “Anh vẫn nồng nàn”<br />
Quang Dũng đang hát “Còn ta với nồng nàn” .<br />
Để còn ta với nồng nàn, để chỉ còn ta với ta dường như cả anh và cô đã phải đi một chặng đường dài.<br />
- Cuộc sống anh thế nào? Anh quen với Sài Gòn chưa?<br />
- Bao giờ em ra Hà Nội?<br />
- Em không ra Hà Nội nữa, em ở lại đây với anh…<br />
Anh nắm tay cô. Cô cười:<br />
- Em còn bao nhiêu hệ lụy trên đời. Em chỉ nói đùa thế thôi.<br />
- Anh xin lỗi.<br />
- Có gì phải xin lỗi đâu anh<br />
- Anh vẫn mơ ước được xoa lưng dỗ cho em ngủ, nấu cơm cho em ăn…<br />
- Anh đừng giận, em hiểu tại sao anh vẫn cô đơn…<br />
- Có lẽ mãi chỉ là mơ ước - mua biệt thự cho em ở, mở nhà hàng cho em tới ăn. Dù không làm được vậy nhưng người ta vẫn mơ ước…<br />
- Anh là anh. Anh không còn trẻ nữa. Chỉ vì thương anh em mới nói như vậy. Chắc phải kiếm người nấu cơm cho anh ăn.<br />
-Thật sự anh không cần người nấu cơm. Anh tự nấu được. Nhanh và ngon.<br />
- Chẳng biết mình gặp nhau để làm gì nữa? Để anh thấy em già nua xấu xí<br />
- Em vẫn tuyệt vời như ngày xưa…<br />
Ngày ấy…ngày ấy anh đã hèn nhát chạy trốn tình yêu. Ngày ấy cô đã tuyệt vọng đến chừng nào. Giờ đây anh và cô đang ngồi đây, ở Café Du Miên. Cái gì chờ đợi chúng ta ở phía trước? Hạnh phúc? Anh vẫn bảo: Con người sinh ra là để hạnh phúc. Như con chim sinh ra có cánh để bay.<br />
- Anh có hạnh phúc không?<br />
- Anh có. Anh hạnh phúc ngay cả khi đau khổ vì em.<br />
- Đôi khi em muốn đánh đổi với ai đó. Em biết nhiều người mơ ước được như anh. Em lại mơ ước được như những người khác.<br />
- Giá có thể yêu ai một cách …không cần gì hết.<br />
<br />
Có thực mới vực được đạo. Anh hiểu. Anh hiểu tại sao anh vẫn yêu cô. Anh yêu cô khi cô là cô bé dại khờ làm thơ tặng anh.<br />
- Làm thế nào để quay trở lại?<br />
- Chẳng ai quay trở lại quá khứ được đâu anh. “Em đã khác rồi, em khóc cũng khác xưa”.<br />
Người ta mang lên một trái kem dừa, chiếc ô bé xíu. Cô cầm giả vờ giơ lên để che đầu.<br />
- Ngày xưa em mê mẩn những chiếc ô bé xíu như thế này. Tưởng như có thể dung nó để che mưa trong cuộc đời này.<br />
Rồi cô nhìn đồng hồ<br />
- Em có việc phải đi đây. Rất vui được gặp anh.<br />
- Khách sáo quá, mình trở nên khách sáo với nhau từ bao giờ vậy.<br />
- Em cũng chẳng biết nữa. Chẳng biết mình gặp nhau để làm gì nữa?<br />
Cô lên taxi đi. Anh ngồi lại và nghĩ hoài: Tại sao anh cứ viết về Du Miên như vậy?<br />
<br />
<object type="application/x-shockwave-flash" height="355" width="425" data="http://www.nhaccuatui.com/m/GadZSkTsg6"><param name="movie" value="http://www.nhaccuatui.com/m/GadZSkTsg6"><param name="allowScriptAcess" value="sameDomain"><param name="quality" value="best"><param name="bgcolor" value="#FFFFFF"><param name="scale" value="noScale"><param name="salign" value="TL"><param name="FlashVars" value="playerMode=embedded" /><param name="wmode" value="transparent"/></object><br />
<br />
[sưu tầm - Blog Phan An]
Posted on Tue, 19 Apr 2011 09:17:51 +0000 at
http://forum.petalia.org/index.php?/topic/62961-cafe-du-mien/