" Nếu tất thảy mọi vật, mọi việc tieu tan mà a ấy còn thì có nghĩa là tôi vẫn còn"<br />
<br />
Thế giới của nó trc' h chẳng có j`, đơn giản đến mức chán nản, độc chỉ có 2 màu: trắng và đen. Nếu nó vui thì c/s sẽ sáng hơn, còn nếu nó buồn thì nó sẽ nhìn cuộc đời = con mắt tối tăm, u ám. Chỉ có vậy, không nhạt hơn, không đậm hơn, và cũng chẳng bao h trộn lẫn lộn vs nhau, chỉ 2 màu riêng biệt & đối lập: đen & trắng.<br />
<br />
Cuộc sống buồn tẻ là vậy nên khi mất j` hay thêm j` nó c~ chẳng buồn để ý đến, bởi cái điều mà nó bận tâm & lo lắng nhất h đã không còn, biến mất khỏi cuộc đời nó 1 cak' âm thầm nhưng c~ để lại những dấu vết khó xóa đi đc.<br />
<br />
Khi còn cái "điều bận tâm" ấy, nó chỉ qan tâm đến 1 mh` điều đó thôi, cả ngày c~ chỉ luẩn quẩn nghĩ về điều đó, đến tối nó còn mong sẽ đc. mơ thấy "điều bận tâm" đó. Nó dồn hết tam tư t/c vào đấy. C/s nó bừng sáng như sau 1 trận mưa rào nh` ngày, có nh` màu sắc: xanh lục c? lá, hồng đỏ, vàng c? hoa, xanh lam c? màu trời. NÓ chăm chút cho "điều bận tâm" ấy = tất cả n~ j` nó có thể làm đc, nó hào hứng kể cho " điều bận tâm" nghe n~ câu chuyện t/c lãng mạn mà nó đọc đc trên mạng, mè nhoe khi không vừa ý, và giận dỗi khi vô tình bị gạt sang 1 bên. Nó tg? mh` như là ng` hp nhất khi đc sở hữu 1 " điều bận tâm" hoàn hảo ấy, nó đã thực sự bị cuốn hút khi lần đầu nhìn thấy " điều bận tâm": không đẹp trai, không thư sinh, nhưng rất " lịch lãm, nó i* cái cak' ng` ấy mặc áo vest bên trong là áo sơ mi dài hơn cả áo ngoài, hay là áo vest đi vs giày basket và carvat thắt lệch, i* cả cái điệu cười nhếch mép như khinh người & mê cả cái đầu nhuộm màu hung hung đỏ. Nhưng n~ điều đó chưa fair là điều mà nó thyk' nhất, nó đã từng đứng đơ như tượng khi nhìn thấy " điều bận tâm" ngồi đánh đàn piano ở bữa tiệc sn mà nó đi ké cùng đứ bạn, chính giây phut đó nó đã thực sự để ý đến điều bận tâm<br />
<br />
Nó học violon, giutar cốt chỉ để chinh phục s2 " điều bận tâm" nhưng vẫn không đc, điều bận tâm khẽ cười và bảo " ngốc lắm, ngốc như vậy thì học không đc la đúng rồi"... Nhìn ai c~ nghĩ điều bận tâm c? no rất chững chạc và đủ trưởng thành để cho nó tựa vào, nhưng không ngờ điều bận tâm còn trẻ con hơn cả nó: bắn gunny, chơi zing speed, zing boom,... thi thoảng còn lôi nó ngồi coi Tom & Jerry nữa @@. "Điều bận tâm" đã tô điểm vào c/s vốn rất đơn giản c? nó n~ gam màu sặc sỡ, nh` nhất là màu hồng, màu c? hp và i* thg.<br />
<br />
Ct, nó vẫn nc vs " điều bận tâm" rất bt, nhưng có phần hơi e dè. Nó trở nên ít cười hơn trc', bởi chẳng có ai chọc cho nó cười cả. Thế rồi, đột nhiên " điều bân tâm" biến mất 1 cak' bí ẩn, không 1 lời nhắn, không 1 câu chào, cứ thế ra đi. 1 tuần, 7 nó thực sự lo lắng, lo sẽ xảy ra chuyện j không ổn, "điều bận tâm"vốn làm nó bận tâm, nay càng bận tâm hơn nhiều, kèm theo cả sự sợ hãi nữa. Đầu nó chợt lóe lên 1 suy nghĩ " hay bị tai nạn ùi", sợ hãi nhưng không biết chia sẻ cùng ai, chỉ biết gặm nhấm 1 mh`. Và rồi " điều bận tâm c~ qay trở lại, nó thở phào nhẹ nhõm & vui hơn ai hết. Nhưng niềm vui chưa đc bao lâu thì " điều bận tâm" lại biến mất 1 lần nữa, lần này do nó về quê nên không bjt, nó vẫn cứ chờ, ngày này qa ngày khác, 1 tuần rồi 2 tuần vẫn không thấy j, cái điều mà nó lo nghĩ trc' kia lai chợt lóe lên " Điều bận tâm chạy xe ẩu lắm" & nó khóc, khóc lần đầu tiên từ khi 2 ng` ct nhau<br />
<br />
Điều bận tâm rời xa nó, nhưng nó vẫn tiếp tuc sống, tiếp tục tin vào ngày mai ví "điều bận tâm" vẫn nc vs nó & hay kể chuyện cho nó nghe nữa. Nhưng h, ngày mai hãy còn đấy và vẫn tiếp tục đến, nhưng " điều bận tâm" đã không còn, thì đối vs nó, thế giới này đã hoàn toàn chấm dứt. mọi thứ lại quay trở về trạng thái ban đầu: đen trắng và trắng đen...<br />
<br />
" Nhưng giá như tất cả mọi vật, mọi việc còn mà a ấy mất, thì cả vũ trụ nà vs tôi sẽ hoàn toàn xa lạ"<br />
<br />
Trống vắng đến ghê người, buồn tẻ đến phát chán nản, khóc đến hết nước mắt. Rồi nó c~ qen dần vs c/s cũ chỉ sau có mấy ngày thì..... " điều bận tâm" lại trở lại. 3 tuần 3 ngày biến mất, im lặng làm nó sợ và đã nghĩ "điều bận tâm" đã chết, h s2 nó như vỡ òa trong sự hp, dạt dào đầy yêu thương, nó như đc cứu sống từ dưới đáy vực thẳm lên. " Điều bận tâm" vẫn cười cười nói nói như chưa từng xảy ra chuyện j`, nó muốn hỏi suốt gần 1 tháng vừa rồi điều bận tâm ở đâu, làm j`, vs ai, nhưng nó đâu còn có quyền xét hỏi ng` ta nữa đâu. Vs lại sự kiêu hãnh c? nó không cho phép nó làm thế. Khi ct nó đã nói sẽ không níu kéo hay làm bất cứ việc j` để giữ lấy n~ thứ không thể nào giữ đc nữa.<br />
<br />
NH` lúc nó nghĩ rằng c~ cấn mở lòng mình đón nhận 1 t/c ms để rồi có thể qên đi QK đau buồn, nó đã thử đủ mọi cak' để qên đi: viết tất cả n~ kiw niệm vào 1 tờ giấy rồi đốt nó đi là có thể qên đi hết. Nhưng càng làm nó càng nhận ra là nó vẫn i* " điều bận tâm" và không ai có thể thay thế vị trí c? " điều bận tâm" trong lòng c? nó....<br />
<br />
P/s : Điều bận tâm à, nó chạ biết nói gì để cho " điều bận tâm" hiểu nó vẫn yêu điều bận tâm đén nhường nào, nhắm mắt lại và mở mắt ra c~ chỉ thấy " điều bận tâm" mà thôi, vậy đã đủ c/m là nó yêu a đến mức nào chưa ???
Posted on Wed, 13 Apr 2011 11:42:08 +0000 at
http://forum.petalia.org/index.php?/topic/62736-di%e1%bb%81u-b%e1%ba%adn-tam-nh%e1%ba%a5t/