....Em làm cho tôi cảm thấy vui và cảm thấy tự hào về mình.Sự ví von hồn nhiên của em làm tôi rất hạnh phúc vì tiếng cười của em cũng làm tôi thấy vui và hạnh phúc.Nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút gì đó thật chua xót xen lẫn niềm hạnh phúc là một niềm đau không nói được thành lời! <br />
<br />
<br />
<br />
Tôi lại nghĩ về em..trái tim em đã thuộc về người khác.Còn tôi thì cứ sống trong quá khứ...Mình có muốn vậy đâu..nhưng gặp thằng bạn là nó cứ kể chuyện tình yêu của nó...mình lại buồn...<br />
<br />
<br />
Ông trời luôn không công bằng nhỉ?Ai yêu chân thành thì chỉ nhận lấy nỗi buồn...chán nản làm sao..khi chia tay em nói với tôi:<br />
<br />
"hiện giờ em chỉ xem anh như một người bạn thôi"<br />
<br />
Tôi nói:<br />
<br />
"Uhm thì bạn thân...!<br />
<br />
<br />
Nhưng em đâu biết rằng sau tiếng "uhm" ấy là cả một trời hy vọng của tôi.Hi vọng từ tình bạn có thể sẽ quay lại là tình yêu..Một trời nhung nhớ...Khi buồn em lại tìm đến tôi..Tôi mãi trong em chỉ là 1 chiếc máy giải trí khi em cần..<br />
<br />
<br />
"Ở bên anh em k phải suy nghĩ gì hết,chỉ biết cười thôi vui thật đó,Cảm ơn anh nha"<br />
<br />
<br />
<br />
Tôi nghe mà hạnh phúc làm sao.Tôi muốn thấy em cười mỗi ngày nhưng tôi lại thích nhìn em khóc.Vì khi khóc em lại là em đễ tôi có thể vỗ về an ủi chia sẽ cùng em.Tôi biết đằng sau những tiếng cười đó là cả một trời đau khổ trong em ,nỗi đau tột cùng vô bờ bến.. tôi đã từng là người em yêu, yeu tôi em đâu buồn nhiều như thế.. .<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
Có lẽ bạn chỉ cần một giây đễ yêu nhưng lại mất cả đời dể quên người đó..Tôi luôn biết và hiểu.Tôi luôn tự trách mình sao không thể giữ em lại...sao lại rời khỏi anh. thì giờ đây em không phải đau,tôi thì không phải dở dang. Phải chăng hạnh phúc bất chợt đến rồi nó cũng bất chợt đi..<br />
<br />
<br />
<br />
Nhưng khi suy nghĩ lại tôi cảm thấy vui vì định mệnh đã cho tôi gặp em..tôi thầm cám ơn vì điều đó ,dù có ưu tư đau khổ và hãy cười lên em nhé!Anh biết giờ anh k thể bên em nữa...Nhưng trong tận tâm hồn anh..anh vẫn mong em sẽ tìm đến anh khi em buồn.. và anh sẽ lặng lẽ ra đi khi đến lúc nào đó em không cần anh .Anh sẽ chôn dấu mãi trong lòng ,sẽ không bao giờ nói ra nửa đâu...Anh yêu em.<br />
<br />
<br />
Khi buồn anh lại nghe câu chuyện này...Tình yêu khi 1 người hi sinh vì mình thật đẹp biết mấy..Anh chấp nhận làm điều đó vì em...Vẫn hi vọng em sẽ là cô gái đó...rồi sẽ về với anh..Gửi người đã xa..<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
"Nàng có bàn tay thật đẹp những ngón tay nhỏ nhắn, thon dài. Đôi bàn tay mong manh như sương khói, khiến mỗi lần nắm tay nàng, anh cứ sợ nó tan biến mất đâu đó vào không khí. Phải nắm thật chặt bàn tay này - anh tự nhủ mình thế.<br />
<br />
<br />
Mái tóc nàng dài, thắt hờ hững ngang lưng với một sợi dây đỏ mỏng manh. Đôi mắt có cái nhìn đăm đăm về phía xa, về một nơi nào đó mà anh không bao giờ chạm đến được. Tình yêu là gì? Anh chưa bao giờ lí giải nổi. Anh yêu nàng vì anh không hiểu nàng. Với anh, nàng là một bí ẩn lớn mà bí ẩn của người đàn bà hình như là sức hút mạnh nhất đối với người đàn ông.<br />
<br />
<br />
<br />
Họ sống trong một căn hộ, nhỏ bé giữa thành phố ồn ào. Anh làm cho một công ty liên doanh nước ngoài, suốt ngày bận bịu với những dự án, tiệc tùng chiêu đãi. Nhưng dù bận thế nào anh cũng cố gắng về sớm để ăn tối cùng nàng, đưa nàng đi xem phim vào tối thứ bảy và đi uống cafe vào ngày chủ nhật. Ngày lễ anh không bao giờ quên với những bông hoa hồng và những món quà tặng đắt tiền. Người ta bảo nàng hạnh phúc, sung sướng. Nàng mỉm cười, lại nhìn về phía xa, thật buồn. Người phụ nữ khi yêu họ yêu hết mình, nhưng khi lấy chồng họ lại chọn người yêu mình chứ không phải người mình yêu. Nàng yêu anh cũng vậy, đơn giản chỉ vì anh yêu nàng quá nhiều mà thôi. <br />
<br />
<br />
Trước nhà nàng có một cái ngõ nhỏ, cứ mưa lớn lại ngập nước. Tổ dân phố họp lần này đến lần khác, kiến nghị, báo cáo…cho đến giờ nó vẫn ngập nước. Nàng lại thích cái ngõ nhỏ ấy, cứ trời mưa nàng lại tìm cớ đi ra đi vào để lội qua lội lại cái ngõ ấy. Đôi chân trần mải mê khuấy nước tung tóe giữa trời mưa. Cái ngõ nhỏ ngập nước nhắc nhở nàng nhớ về một thời thơ ấu, về căn nhà lung lay trong mùa bão, về những ước mơ thời con gái đã vỡ từ lâu…Cuộc sống của nàng cứ như thế nhàn nhạt trôi đi, lặng lẽ bình yên đến vô vị.<br />
<br />
<br />
Cho đến một hôm, trời mưa, ngõ nhỏ lại ngập nước. Đi làm về, nàng tháo giày, lao ra ngoài ngõ, đôi bàn chân khuấy sóng, động cả một góc ngõ. Bỗng một chiếc xe máy lao vù qua, nàng không để ý. Nàng ngã ra, choáng váng. Người đàn ông hốt hoảng xuống xe, đỡ nàng dậy. Họ nhìn vào mắt nhau, ngỡ ngàng, như đã quen nhau tự lâu, tự bao giờ, tự kiếp trước…<br />
<br />
<br />
Từ sau hôm ấy, họ bắt đầu làm quen nhau. Nàng đi làm về muộn hơn, nàng đẹp hơn, đôi mắt không còn cái vẻ ảm đạm ngày thường nữa. Mắt nàng như có lửa. Chồng nàng nhận ra điều ấy. Anh buồn nhưng vẫn lặng lẽ, anh chờ nàng nói ra. Vẫn những bông hoa hồng, những món quà đắt tiền trong các ngày lễ, anh vẫn đi đưa nàng đi xem phim hay uống cafe chiều thứ bảy. Nàng vui vẻ khác hẳn sự trầm ngâm ngày cũ, nàng thấy yêu đời, đến bây giờ nàng mới hiểu thế nào là hạnh phúc. "Ta đã chôn vùi tuổi thanh xuân trong một cuộc hôn nhân tẻ nhạt, một cuộc hôn nhân không có tình yêu"- Nàng nghĩ thế. Người đàn ông ấy thổi vào cuộc đời vốn nhạt nhẽo và vô vị của nàng một cơn lốc. Như gió đầu đông khiến người lạnh, run nhưng đầy thú vị, say mê.<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
Chiều nay đi làm về, nàng quyết định sẽ nói với chồng. Nàng chọn mặc chiếc áo khoác gió màu xanh với cái váy trắng nàng đã mặc hôm đầu tiên gặp người đàn ông đã thay đổi cuộc đời nàng. Tờ đơn li hôn đã kí một bên, nằm ngay ngắn trong xắc tay. Trời lại mưa, nàng bước chậm qua con ngõ chỉ sợ nước làm vấy bẩn đôi giày của nàng. Hình như từ lâu rồi nàng quên mất thói quen lội nước khi trời mưa. Sao ngõ này lại hay ngập nước, nhiều lần nàng muốn tìm hiểu nhưng ý định ấy lãng quên nhanh chóng giữa bao ý nghĩ đời thường. Hôm nay, nàng quyết định đi vòng ra phía sau chỗ cống thoát nước, thoáng giật mình vì một người đàn ông mặc áo mưa đang ở đấy. Anh ta đang loay hoay xếp những viên gạch chắn dòng nước lại, dáng người cao cao, gầy, và..anh quay lại. Nàng sững sờ. Chồng nàng. Anh cũng bất ngờ, bối rối như đứa trẻ bị mẹ bắt gặp với bài kiểm tra bị điểm kém. Trên tay anh còn một viên gạch chưa xếp nốt.<br />
<br />
<br />
Anh yêu nàng, anh không hiểu tại sao nàng lại thích lội nước mỗi khi trời mưa. Nhưng cứ bao giờ trời đổ mưa, anh lại về thật sớm chắn cống lại để nước ngập lênh láng cho nàng đi qua.<br />
<br />
<br />
Nàng bước thật chậm về phía anh, rồi gục đầu trên bờ vai chồng và khóc. Nước mắt hòa theo mưa trôi đi hết. Chiếc xắc tay rơi xuống, tờ đơn xin li hôn rơi ra, trôi theo dòng nước, cuối cùng mất hút trong cống nước còn một viên gạch chưa chắn nốt. <br />
<br />
<br />
Nàng nhận ra, nàng yêu anh đơn giản chỉ vì yêu..."<br />
<br />
Posted on Sun, 03 Apr 2011 15:53:49 +0000 at <a href="http://thuthuataccess.co.cc" target="_blank">http://forum.petalia.org/index.php?/topic/62462-tinh-b%e1%ba%a1n-va/</a>
Posted on Sun, 03 Apr 2011 19:45:19 +0000 at
/forum/showthread.php?tid=12894