Anh và em quen nhau một thời gian đã lâu. Một ngày kia, em nói với anh rằng:<br />
<br />
-Chúng ta về sống chung với nhau đi anh đi.<br />
<br />
Anh tròn mắt nhìn em như nhìn một hiện tượng lạ của xã hội loài người, vốn dĩ em không phải là người có tư tưởng hiện đại như vậy. Sau 2 phút sửng sốt, anh từ tốn trả lời em:<br />
<br />
-Em thực sự muốn như vậy chứ?<br />
<br />
-Vâng, em muốn được sống cuộc sống của một gia đình, được chăm sóc một ai đó, được làm đàn bà đúng nghĩa.<br />
<br />
Nhìn ánh mắt của em, anh hiểu rằng em đang nói rất thật…<br />
<br />
Hai ngày sau,<br />
<br />
-Em thực sự vẫn muốn chúng ta sống chung với nhau chứ?<br />
<br />
-Đúng vậy, không ràng buộc nhau về hôn thú, luật pháp. Anh có khoảng trời riêng của anh, em tự do trong khoảng trời riêng của em. Không ai xâm phạm vào cõi riêng của người kia. Tôn trọng lẫn nhau được đặt lên hàng đầu.<br />
<br />
-Anh đồng ý. Để có thể sống chung với nhau yên ổn, chúng ta hãy thẳng thắn nói lên quan điểm của mình khi sống chung, phân rõ trách nhiệm của từng người.<br />
<br />
<br />
-Anh này, chúng ta không ràng buộc nhau về hôn thú thì có khi cũng nên có một bản thoả thuận sống chung anh nhỉ? Thực tế luôn được minh chứng trên giấy trắng mực đen.<br />
<br />
Anh cảm thấy hơi rùng mình trước cách nói và cách nghĩ của em. Anh giấu rất nhanh cảm xúc bất chợt đó, anh thấy em khó hiểu, và anh muốn trả lời câu hỏi của chính mình.<br />
<br />
Sau bốn ly cafe các loại và một số cốc nước lọc đá, bản Thoả thuận sống chung cũng dần được hình thành với những điều khoản cơ bản sau:<br />
<br />
Anh chịu trách nhiệm trả tiền nhà, điện nước sinh hoạt, cùng các loại phí lặt vặt khác. Điện thoại của ai người đó tự trả, không lắp điện thoại chung.<br />
Em chịu trách nhiệm trả toàn bộ tiền lương thực, thực phẩm, đảm bảo tủ lạnh không bao giờ rỗng.<br />
Cả hai cố gắng duy trì ăn bữa tối chung cùng với nhau, người nấu là em. Trong trường hợp ai có việc riêng không về ăn được, phải báo trước giờ ăn ít nhất 01 giờ đồng hồ. Giờ ăn quy định: 19h tối hàng ngày.<br />
Anh: gom quần áo cho vào máy để giặt và phơi quần áo. Em: Thu quần áo khô và là gấp phẳng.<br />
Tự giác giữ gìn vệ sinh chung. Một tuần tổng vệ sinh 01 lần. Anh: Tổng vệ sinh tuần thứ 1, 3 của tháng. Em: Tổng vệ sinh tuần thứ 2, 4 của tháng.<br />
Từ thứ 2 đến thứ 6:<br />
+ Từ 8h-18h: Đi làm theo công việc riêng, gặp gỡ bạn bè riêng<br />
<br />
+ Từ 18h-20h: Sinh hoạt chung, ăn tối<br />
<br />
+ Từ 20h-24h: Tuỳ sở thích mỗi người<br />
<br />
+ Từ 24h - sáng hôm sau: Ngủ chung<br />
<br />
Cuối tuần: Thương lượng theo từng tuần cụ thể<br />
Xây dựng quỹ chung trị giá 10 triệu, mỗi người đóng góp một nửa để phòng trường hợp cần thiết. Nếu ai cần dùng thì tự động đóng góp trả lại<br />
Sử dụng các biện pháp tránh thai, an toàn tình dục.<br />
Nghiêm cấm đưa bạn tình về nhà<br />
Bản thoả thuận này có giá trị trong vòng 100 ngày, kể từ ngày dọn đồ về nhà thuê.<br />
…..<br />
Sau hai tuần tìm và thuê nhà, chuyển đồ đạc cá nhân, anh và em bắt đầu 100 ngày sống chung với nhau. Bản “Thoả thuận sống chung” được treo trang trọng trong khung kính đặt tại phòng ngủ.<br />
<br />
<br />
Ngày thứ nhất….<br />
<br />
<br />
Anh hôn em trước khi đi làm, em chúc anh một ngày làm việc vui vẻ. Ngày làm việc hôm đó trôi qua thật nhanh, với bao nhiêu điều hứng khởi trong anh và em. Em tranh thủ đi chợ trên đường đi làm về, anh tạm biệt đồng nghiệp sớm hơn ngày thường. Sau bữa tối vui vẻ, anh và em cùng xem TV, rủ nhau đi ngủ sớm.<br />
<br />
.<br />
.<br />
.<br />
<br />
Tuần đầu tiên thật vui vẻ và hạnh phúc…<br />
<br />
Ngày thứ tám…<br />
<br />
Anh khẽ cau mày khi thấy nhà tối om. Đồng hồ chỉ 18h30, em vẫn chưa về. Anh chủ động chuẩn bị bữa tối cho riêng mình.<br />
<br />
19h, em lếch thếch về tới nhà. Xe em hỏng. Nói với anh vài câu lý do về muộn, hỏi thăm anh công việc trong ngày, em tự lo cho bản thân mình. Đêm đó, khi em ngủ anh vẫn thức ngồi bên máy tính.<br />
<br />
<br />
Ngày thứ mười…<br />
<br />
<br />
Hôm nay anh đi tiếp khách về muộn, em hẹn bạn gái đi ăn và shopping. Anh về, quẳng túi, buông mình xuống ghế, mệt mỏi thực sự. Mặt hơi cảm xúc khi em đưa anh cốc nước cam và nói:<br />
<br />
-Em đã xả giúp anh bồn nước nóng, anh tắm đi cho đỡ mệt rồi còn nghỉ ngơi cho lại sức.<br />
<br />
-Cám ơn em.<br />
<br />
Anh hôn em lấy lệ, chúc em ngủ ngon. Mười lăm phút sau, anh bắt đầu ngáy.<br />
<br />
Ngày thứ hai mươi…<br />
<br />
<br />
Vào mỗi sáng thứ bảy như ngày hôm nay, em thường đi đọc sách, anh thì đi đá bóng với đồng nghiệp. Tâm trạng em hôm nay thật thoải mái vì đã chọn được một cuốn sách hay. Bao nhiêu dự định trong đầu cho quãng thời gian cuối tuần còn lại cùng anh, cùng đi dạo, tâm sự về quá khứ, một bữa tối lãng mạn, và một đêm…<br />
<br />
Anh say nằm trên sofa. Mùi bia rượu, thức ăn sặc sụa trong phòng. Bốn bạn đồng nghiệp của anh say mê đánh bài, khẽ nhếch cười khi thấy em về. Họ ra về khi trời xẩm tối. Em lặng lẽ dọn dẹp, đánh thức anh dậy.<br />
<br />
Chuông điện thoại reo đoạn nhạc anh thích mà em không thích lắm, anh nghe, anh vội vã thay đồ. Anh ngoái cổ nói vọng lại trong lúc kéo cửa:<br />
<br />
-Anh phải đi có việc ngay, bạn anh đang chờ.<br />
<br />
<br />
Ngày thứ hai mươi mốt…<br />
<br />
<br />
Sau chuyến viếng thăm của các bạn anh, tủ lạnh chỉ còn đúng hai chai nước. Em dắt xe đi chợ từ lúc anh còn chưa dậy.<br />
<br />
Khệ nệ xách túi đồ vào nhà, em đọc được lời nhắn anh để dưới bình hoa cúc mới: “Anh xin lỗi em chuyện ngày hôm qua. Anh tặng em bình hoa cúc. Em hãy quay lại và cười thật tươi như đoá cúc này nhé”.<br />
<br />
Em quay lại thấy anh đang cọ nhà tắm - tuần này tới phiên anh làm tổng vệ sinh. Em vòng tay ôm anh từ phía sau, nói với anh câu nói đầu tiên sau khoảng lặng ba mươi tiếng:<br />
<br />
-Để em giúp anh dọn nhà, rồi mình cùng đi dạo phố anh nhé. Em muốn mua cho anh một chiếc áo mới.<br />
<br />
Ngày thứ ba mươi hai…<br />
<br />
<br />
Sếp giao cho em nhiệm vụ viết kế hoạch quảng cáo cho dòng sản phẩm mới của công ty. Em làm việc thật hăng say quên cả thời gian. Em về nhà rất muộn. Anh cằn nhằn vì em đã không gọi điện hay nhắn tin báo trước, để anh đợi cơm quá lâu. Em thanh minh giải thích. Lời qua tiếng lại, lần đầu tiên anh và em cãi nhau.<br />
<br />
<br />
Những ngày tiếp theo…<br />
<br />
Kế hoạch phát triển thương hiệu của dòng sản phẩm mới cuốn em ngập trìm trong công việc. Anh cũng dành phần lớn thời gian cho những dự án thiết kế. Đã rất nhiều ngày, anh và em tự ăn bữa tối bên ngoài. Bếp nguội ngắt. Khi anh về thì em chưa về, và ngược lại. Chủ đề các câu chuyện chỉ quanh quẩn công việc của anh và của em. Quá mệt mỏi sau mỗi ngày làm việc, ai ngủ phần giường người nấy.<br />
<br />
Ngày thứ bảy mươi…<br />
<br />
<br />
Em ốm. Em bị lao lực sau một thời gian tập trung vào công việc, ăn uống thì thất thường. Ngày hôm nay, theo lịch anh phải đi công tác TP HCM để ký hợp đồng trị giá lớn. Anh nấn ná bên giường, nhìn em thở gấp mệt nhọc. Bất giác anh nhìn lên bản: “Thoả thuận sống chung”. Không một điều khoản nào quy định anh phải ở nhà chăm sóc em ốm. Nhưng anh không thể xách valy đi được. Anh nhận ra rằng chưa bao giờ anh nhìn thấy em khi em ngủ. Em vẫn là người dậy sớm hơn anh. Giờ đây, khuôn mặt em hiện rõ sự yếu đuối, lo lắng, sợ sệt. Mồ hôi thấm đẫm trán em là trôi đi sự tự tin rắn rỏi, mạnh mẽ anh vẫn thấy hàng ngày.<br />
<br />
Anh quyết định hoãn chuyến đi và chịu phạt vi phạm hợp đồng với đối tác.<br />
<br />
Ngày thứ tám mươi….<br />
<br />
<br />
Em và bạn đi dạo trong công viên. Em nhìn thấy anh tay trong tay cùng người con gái khác. Em choáng váng. Em hụt hẫng. Sự kiêu hãnh đàn bà đã kịp ngăn chân em không chạy tới trước anh, cổ họng nghẹn không thể hét lên “Đồ phản bội”.<br />
<br />
Tiếng hai đứa trẻ chơi nói với nhau: "Cho con dế sống chung với con cà cuống đi” giúp em bình tĩnh lại. Anh đâu có vi phạm bản “Thoả thuận sống chung” đâu nào. Mà sao em lại trách anh nhỉ? Em suy nghĩ thật bình tĩnh những gì vừa nhìn thấy. Nhưng em đã khóc, tim em thắt lại.<br />
<br />
Ngày thứ…<br />
<br />
<br />
-Tôi không thể chịu nổi cô nữa. Cả ngày tôi đi làm mệt mỏi, về tới nhà thì đụng ngay bộ mặt bí xị, tối xầm của cô. Cô muốn gì thì phải nói ra chứ. Động một chút là cằn nhằn. Tôi là một thằng đàn ông trưởng thành rồi, tôi có tự do của tôi, tôi không muốn ai cản trở hay cấm đoán tôi.<br />
<br />
-Anh tưởng tôi vui vẻ lắm sao? Tôi muốn gì à? Tôi muốn anh tôn trọng những nguyên tắc sống của tôi. Anh lôi đủ thứ bạn về cái nhà này, say xỉn, lục tung bừa bãi cái nhà này. Không lôi người về nhà thì anh thích đi thì đi, thích về thì về, lẳng lặng không nói với tôi một tiếng nào. Tôi cũng phải đi làm như anh, vậy tại sao tôi phải làm đủ thứ việc nhà trong đó có cả việc của anh, rồi đợi anh về trong bộ dạng say không biết trời trăng gì nữa?<br />
<br />
-Tôi đâu có bắt cô phải làm như vậy. Nếu cô không thích thì từ mai cô không cần phải làm những việc đó, không cần phải đợi tôi về, hay làm bất cứ việc gì cho tôi cả. Cô cứ làm theo sở thích của cô. Tôi tự lo cho mình được.<br />
<br />
-Anh không phải nhắc thừa như vậy.<br />
<br />
Rầm…. Em khoá trái cửa phòng ngủ, mặc kệ anh tự xoay xở bên ngoài.<br />
<br />
Ngày thứ chín mươi…<br />
<br />
<br />
Chủ nhà đến thu tiền nhà tháng thứ ba. Thời hạn của “Thoả thuận sống chung” giá trị trong mười ngày nữa<br />
<br />
Mười ngày còn lại…<br />
<br />
Thế là chỉ còn mười ngày nữa hết hạn “Thoả thuận sống chung”. Ngày thứ một trăm, trên tủ lạnh có dán hai cái note:<br />
<br />
(Lời tác giả: Có người thích là một cái kết có hậu, có người thì thích một cái kết ngang trái, và cũng có người thích một cái kết mở chẳng đến đâu. Câu chuyện này nên có một cái kết như thế nào là hợp lý, tôi cũng đã suy nghĩ và chẳng thấy hài lòng hoàn toàn với cái kết nào. Thôi thì tôi viết ra đây cả ba cái đoạn kết, bạn đọc ai thích đoạn kết nào thì xin vui lòng ghép nó lại với đoạn trên giùm tôi nhé).<br />
<br />
Cái kết có hậu:<br />
<br />
“Anh à!<br />
<br />
Một trăm ngày chúng ta ở bên nhau sao trôi nhanh thế? Biết bao kỷ niệm mà em biết chắc rằng sẽ theo em tới cuối cuộc đời. Làm sao em quên được những phút giây anh và em vui vẻ hạnh phúc bên nhau, cùng nhau làm việc nhà, những câu chuyện tiếu lâm của anh làm em cười tưởng như không dứt. Rồi cả những giờ phút em lo lắng vô cùng mỗi đêm anh về muộn, và chỉ có thể thở phào nhẹ nhõm khi được nhìn thấy anh nữa chứ. Anh đã giúp em trở thành một người phụ nữ đích thực bằng sự chân thành sâu thẳm nơi trái tim anh. Anh ơi, năm ngày anh đi công tác vừa rồi, em nhớ anh vô cùng. Em cô đơn mỗi khi đêm xuống. Chiếc giường thật lạnh lẽo khi không có anh nằm bên em. Em đã quen rồi hơi thở của anh, tiếng ngáy đều đều của anh. Em tự trấn an mình bằng cách đếm ngược thời gian và tưởng tượng ra anh đang ở bên em. Ngày anh về, em muốn ôm anh thật lâu, thật chặt và hết lên rằng: “Anh đừng bao giờ xa em nữa nhé”. Nếu như được sống lại một trăm ngày nữa, em sẽ không bao giờ làm anh buồn vì những giận hờn dở hơi của con gái, hay vì công việc mà xao nhãng chăm sóc anh. Vì giờ đây, em hiểu ra một điều vô cùng quan trọng: Anh là người quan trọng nhất với em. Em yêu anh”.<br />
<br />
“Em à!<br />
<br />
Anh đang tự hỏi lòng mình rằng, anh sẽ ra sao khi chúng ta không còn sống bên nhau nữa? Những ngày sống bên em, anh đã dần cảm nhận được hạnh phúc gia đình. Thật tuyệt vời làm sao sau mỗi ngày làm việc, em đón anh bằng một nụ cười, chuẩn bị cho anh những bữa cơm ngon canh ngọt do bàn tay em khéo léo nấu. Anh tự tin hơn khi mặc trên mình những bộ quần áo thơm tho sạch sẽ luôn được là phẳng em chuẩn bị sẵn mỗi buổi sáng. Em chăm sóc anh bằng cả tình thương yêu to lớn ẩn chứa trong trái tim bé nhỏ yếu đuối của em. Anh thấy mình to lớn hơn, tự tin hơn, mạnh mẽ hơn từ ngày có em về sống chung với anh. Anh sẵn sàng làm người đuổi chuột cho em cả đời mỗi khi em run rẩy ôm chặt lấy anh nhìn chuột chạy qua. Em, năm ngày qua sống xa em, anh bồn chồn không yên. Anh cố gắng giải quyết công việc thật nhanh để được về với em. Xa em, anh đã suy nghĩ và tự tin khẳng định với lòng mình, sẵn sàng nói với em rằng: “Hãy làm vợ anh em nhé. Anh không thể sống thiếu em. Anh yêu em”.<br />
<br />
Cái kết không có hậu lắm:<br />
<br />
“Anh!<br />
<br />
Thế là chúng ta sống chung với nhau được một trăm ngày rồi đấy. Quãng thời gian đó không quá dài nhưng cũng đủ để chúng ta nhận ra nhiều điều. Và điều quan trọng nhất đã được tìm ra trong sự sáng suốt của cả anh và em: “Chúng ta không lấy nhau là một quyết định hoàn toàn đúng”. Có thể chúng ta cần nhau để chia sẻ, nhưng thực sự chúng ta chưa hề vì nhau. Anh có quan điểm và cách sống của anh, em có quan điểm và cách sống của em. Chúng ta sống với nhau, xử sự với nhau như những người có học, tôn trọng nhau theo đúng đạo lý làm người và điều khoản của bản thoả thuận. Em không hề hối tiếc về một trăm ngày vui có buồn có đã qua. Cám ơn anh. Chúc anh luôn mạnh khoẻ và thành công trong cuộc sống”.<br />
<br />
“Em!<br />
<br />
Khoảng thời gian một trăm ngày qua giúp anh nhận ra rằng em là một người bạn tốt nhất của anh. Anh hoàn toàn yên tâm chia sẻ mọi chuyện với em, anh cũng tìm ra được lối thoát hợp lý. Cảm ơn em đã dạy thêm cho anh nhiều món ăn mới, vài chiêu làm việc nhà hiệu quả. Chắc chắn nó sẽ giúp anh trong cuộc sống độc thân sắp tới. Khi nào em buồn hay cần anh giúp gì thì hãy gọi cho anh nhé, đừng ngại. Anh luôn sẵn sàng nghe em chia sẻ. Chúc em luôn tìm thấy niềm vui trong cuộc sống tương lai. Take care!”.<br />
<br />
Cái kết chẳng đâu vào đâu:<br />
<br />
“Em ơi!<br />
<br />
Hôm nay em nhớ mang chìa khoá nhà đi nhé. Anh đi công tác sẽ không thể về mở cửa cho em như hôm qua đâu. Anh thanh toán tiền nhà cả ba tháng rồi đó, nếu như hôm nay chủ nhà đến thì em nhớ hỏi về hoá đơn thanh toán tiền nhà nhé”.<br />
<br />
“Anh ơi!<br />
<br />
Hệ thống cống trong nhà vệ sinh đang có vấn đề đấy. Anh đã gọi thợ sửa chưa vậy? Hôm nay có thông báo mất điện, nên chắc tối em sẽ không nấu cơm. Anh ăn tối bên ngoài nhé, em thì có sẵn đồ khô ở nhà rồi”.<br />
<br />
Một ngày như mọi ngày…<br />
<br />
END
Posted on Wed, 23 Feb 2011 07:26:41 +0000 at
/forum/showthread.php?tid=11158