nguôn : muctim.com.vn<br />
tác giả : Phương Linh<br />
<br />
Tôi không phải một người hay để ý tới người khác. Nhưng với nó là ngoại lệ. Nó khiến tôi phải chú ý...<br />
<br />
Nó là một cô nhóc đặc biệt. Thật khó để nói rõ ràng cái đặc biệt ấy là ở chỗ nào. Trong nó dường như tồn tại rất nhiều điều trái ngược nhau, những trái ngược mà chưa bao giờ tôi thấy cùng tồn tại trong những con người kia.<br />
<br />
Đặc biệt nó thích màu da cam và xám...<br />
<br />
Nó là học sinh mới. Và ngồi cạnh tôi 1 tháng rồi.<br />
<br />
Nó tóc ngắn, xước tỉ mỉ, đã có lần nó khoe với tôi là chính tay mẹ nó xước cho, và nó tự hào về mái tóc ấy lắm. Nó thích mặc hoodie - áo có mũ, ngày nào cũng mặc, tôi chẳng hiểu sao nó có nhiều áo kiểu đó thế. Đồ dùng của nó hầu như màu cam, nhưng không chóe. Màu nổi, nhưng tôi luôn cảm thấy trẻ trung, tươi mới, và thanh khiết. Nhưng bên cạnh đó là màu xám... ở cạnh màu cam thì nó không u buồn, cả hai tôn lên vẻ đẹp của nhau - nó bảo vậy.<br />
<br />
Nó hay nói, hay cười, thẳng tính. Mấy đứa xung quanh đều nhận xét vậy. Mai ngồi sau đã có lần nói với tôi:<br />
<br />
- Nhật (tên nó) thẳng tính, dễ thương, nhiều lúc nghịch thật nhưng không thể khiến mình giận nó lâu.<br />
<br />
Cả nhóm ngồi gần đứa nào cũng quý nó. Tôi - dù chưa lần nào thể hiện ra nhưng thực sự tôi cũng có cảm giác ấy.<br />
<br />
Nó có cách cảm ơn và xin lỗi cực đặc biệt...<br />
<br />
Lúc cần cảm ơn nó gấp giấy hình trái tim rồi đặt vào ngăn bàn của người kia. Bên trong sẽ là những lời chân thành từ trái tim. Nó bảo những gì xuất phát từ trái tim là đáng quý nhất.<br />
<br />
Lúc phải xin lỗi, nó gọi điện hay gọi người đó ra một chỗ bí mật nào đó... Tôi hỏi tại sao phải như vậy, cứ online rồi gửi tin nhắn hay chat, hoặc một tin qua điện thoại thôi có phải đơn giản không, gặp trực tiếp làm gì. Nói lời "xin lỗi" như vậy thật là khó.<br />
<br />
Tôi gặng hỏi mãi, nó vẫn cứ lấp lửng: "Làm như thế là có cái lý riêng, cứ thử một lần đi rồi biết!".<br />
<br />
Hôm nay có bài kiểm tra Sử, nó mượn vở mà quên không mang cho tôi. Tôi đã không ôn được gì, lại không có cơ hội "chép" nữa. Giận nó tím mặt. Nó cuống quýt xin lỗi, nhưng kệ, tôi bơ luôn. Nó cứ làm cho tôi vài lần như thế là điểm tổng kết dưới 6,4; hết học sinh giỏi chứ đùa. Sao bình thường nó dễ thương như vậy mà bỗng nhiên hôm nay đáng ghét thế chứ.<br />
<br />
Cả buổi tôi không quay sang bên nó tí nào. Nó gọi tôi không nghe. Mọi khi ngồi gần còn hôm nay khỏang cách giữa hai ghế rất xa. Nó gửi sang chỗ tôi một mảnh giấy màu xám:<br />
<br />
" Tao xin lỗi mà Nam ơi, không phải tao cố tình đâu. Cái tính đãng trí của tao...Nam ơi! Tao xin lỗi."<br />
<br />
Tôi không hồi đáp. Mặt nó buồn xo. Nó xoay xoay cây bút xám hồi lâu rồi viết thêm mẩu giấy nữa: "Cuối giờ gặp nhau ở cổng sau nha. Tao có chuyện này quan trọng lắm!"<br />
<br />
Chuyện gì mà quan trọng chứ? Nó nghĩ chỉ một câu thế là xong à? Đâu có dễ vậy...<br />
<br />
Cuối giờ... mưa... lạnh...<br />
<br />
Tôi thu xếp đồ dùng nhanh rồi về. Có mấy chiến hữu đi cùng, hỏi han nhau về game cùng mấy thủ thuật làm tôi quên đi phần nào sự tức giận với nó. Đi được nửa đường, thấy mấy đứa con gái đạp xe qua, tiếng Mai gọi tôi:<br />
<br />
- Nam! Nam!<br />
<br />
-... - tôi quay lại, sao thế nhỉ?<br />
<br />
- Nhật nó chờ cậu ở trường đấy... sao hôm nay lại để nó đứng một mình? Hôm trước còn về cùng mà?<br />
<br />
- Hai đứa có chuyện gì à? Bài kiểm tra lúc sáng hả? - Thằng Tuấn đập vai. - Mưa thế này, để nó đứng một mình sao được? Có gì chạy vào trường bảo nó về chứ?<br />
<br />
- Nó tự biết mà về chứ! - Tôi quay đi...<br />
<br />
- Mày... Thôi! quay lại đi...<br />
<br />
Mấy đứa đẩy tôi lại. Mưa mỗi lúc một nặng hạt...Trời càng lạnh... và buốt... cũng như chính tôi đang buốt giá vậy...<br />
<br />
Vòng qua phía cửa sau tôi nhận ra nó giữa khoảng sân vắng lặng. Nó - hôm nay toàn màu xám.<br />
<br />
- Nam!<br />
-...<br />
- Tao xin lỗi!<br />
<br />
Nhìn cái mặt nó buồn xo mà tôi thấy thương thương.<br />
<br />
- Có gì mà xin lỗi?<br />
<br />
- Tao xin lỗi mà. Tao không cố ý quên tập vở đâu.<br />
<br />
- Tao... mà sao mày không về nhà gửi tin nhắn xin lỗi là được. Việc gì mưa gió thế này mà ở đây? Về mà ốm thì sao? Tội lại của tao à?<br />
<br />
- Những tin nhắn ấy đâu nói lên được điều gì?<br />
<br />
Tôi hơi sững lại...<br />
<br />
Kéo tay nó về phía hành lang trú mưa, tôi cười hỏi:<br />
<br />
- Sao lại không nói được gì?<br />
<br />
Nó nhìn vào khỏang không, giọng trầm hơn, nghe triết lý"<br />
<br />
- Lúc đó mày sẽ không biết tao như thế nào. Mày sẽ không cảm nhận được tình cảm tao truyền vào lời nói, mày không nhìn thấy tao, mày sẽ không biết được gì cả. Tao không thích nhắn tin hay những dòng chữ "xin lỗi". Tao muốn gặp để đối diện với sự thật. Mà có điều này mày, mà không, tao nghĩ cũng nhiều người không biết, khi đối diện người ta dễ tha thứ hơn đấy!<br />
<br />
- Thế sao? À - tôi bật cười - như tao vừa tha thứ cho mày hả?<br />
<br />
- Ừ! Đại loại như thế.<br />
<br />
- Ồ! Bi giờ đã hiểu. nhưng sao lúc cảm ơn mày dùng giấy màu cam, còn lúc xin lỗi dùng giấy màu xám.<br />
<br />
- Màu xám gợi trong mày cái gì? Buồn đúng không? Và tâm trạng. Nhưng mà này, tao chỉ dùng giấy để hẹn gặp thôi. Chứ có nói gì nhiều đâu. Còn màu cam, là màu của gì biết không? Mặt trời đấy. Tươi tắn, trẻ trung đầy sức sống. Màu của nhiệt huyết, mọi người nhìn thấy nó sẽ thấy hưng phấn. Hihi. Nó cười.<br />
<br />
Tôi nhìn nó... Nụ cười tươi tắn lại xuất hiện trên môi... với lúm đồng tiền nhỏ xíu.<br />
Tôi hết giận nó. thực ra cũng không có gì đáng giận. Chỉ là tôi cố tình làm quá lên thôi. Và làm quá lên như vậy cũng vì có lý do ^^<br />
<br />
Mưa rửa sạch nỗi buồn...<br />
<br />
Rồi mặt trời sẽ lại xuất hiện...<br />
<br />
Có điều này, nó nói rất đúng: "Những mẩu giấy, những tin nhắn, hay tin off đều không nói lên điều gì. Nếu thực sự muốn được tha thứ, hãy gặp trực tiếp. Đó là cách tốt nhất!"
Posted on Tue, 04 Jan 2011 04:41:25 +0000 at
/forum/showthread.php?tid=8886