Khi chia tay nhau cô càng cảm nhận được vị cafe đắng chát hơn cũng giống như sự bạc bẽo của anh vậy.<br />
Cô có thói quen mua cà phê mỗi sáng, trước khi đi làm, có thể uống hoặc không nhưng cô thích cái cảm giác làm mình tất bật, vội vã và có một chút sành sõi về hương vị của cà phê. Đó như là một thói quen, như những ngày xưa khi cô và anh còn bên nhau. Anh bảo "Không phải ai cũng được uống loại cà phê ngon, cũng biết cách thưởng thức, bất kể sang hèn… như không phải, ai cũng yêu và được yêu bởi em". Vậy mà cô vui, vui và hãnh diện, như người ta thường cảm thấy thú vị hơn khi nói về cách uống một ly cà phê thay vì nếm thử ngay từ đầu, đơn giản, cà phê thật đắng.<br />
Cô bây giờ, đủ hiểu để biết cách pha cho mình một ly cà phê, thêm vị ngọt của đường hay béo của sữa… tuy đơn giản hơn anh, nhưng cô uống cà phê, để hiểu cái mình muốn nghe không phải là câu "anh yêu em" mà là cái cô cần biết là "anh có lấy cô làm vợ”. Như anh không cần nhớ về cách pha chế nhưng biết lúc nào cần gọi một ly cà phê đen hay cà phê sữa cho cô…<br />
<br />
Không phải ai cũng được uống loại cà phê ngon…<br />
Cô là vậy, tinh tế và nhạy cảm. Kể từ khi anh đi, cô sống đơn giản hơn nhưng hưởng thụ và lãng mạn hơn. Cô bắt đầu tìm lại cảm giác cân bằng trong cuộc sống, vui buồn vẫn đan xen mà không quá ồn ào nhưng không còn quá đau và phải khóc. Vì cô bây giờ mới hiểu cà phê không tự ngon, không như món ăn nhìn là thèm ngay, cà phê cần anh, cô người pha, kẻ tận hưởng… cần có người uống và cảm nhận.<br />
“Người ta bảo, yêu nhau 20 năm còn chia tay, làm vợ chồng biết bao nhiêu ngày còn dễ dàng kí vào đơn li dị, có với nhau vài mặt con vẫn đường ai nấy đi. Vậy thì, yêu thương kia nào có nghĩa lý gì?”. Như cô, như anh, không còn đối diện để nhìn thẳng vào mắt nhau, để hiểu thêm nỗi đau từ đối phương… như bây giờ, anh không còn nắm tay cô và cô cũng không còn nhớ tới bờ vai anh để tựa mỗi khi mệt mỏi. Như cả hai quên đi cảm giác sau yêu, không là hôn nhân, không là nước mắt, chỉ là thói quen của gã đàn ông ghé uống cà phê bên lề đường mỗi khi rảnh rỗi, của cô gái băn khoăn… rụt rè, không thể…<br />
<br />
<br />
Thấy cô, họ sẽ tự khắc mang ra một phin cà phê để cho cô tự pha chế… (Ảnh minh họa)<br />
Chả lẽ cứ phải cà phê một mình? Chả lẽ đợi ai đó lại pha chế cà phê cho mình? cà phê như đàn ông, như cái bản chất thật của nó, còn đàn bà mới chính là hương vị. Khi có đàn bà, đàn ông không thay đổi nhưng ngọt ngào và thú vị hơn… khi có đàn ông, đàn bà vẫn muôn đời là phụ nữ. Như người ta vẫn gọi cà phê sữa… thay vì sữa cà phê? Cô mỉm cười, lúc mông lung… cô vẫn thường nhầm khi gọi một ly “cà phê sữa không đường”! Ngạc nhiên, không ai hiểu nhưng cô hiểu, hiểu và cười ý nhị… sai rồi. Như một thói quen, chủ quán không còn hỏi, thấy cô, họ sẽ tự khắc mang ra một phin cà phê để cho cô tự pha chế… nhưng rồi sẽ có một người khác lại phải làm thay vì cô không bao giờ hiểu khi nào mình cần cà phê, cần đàn ông thực sự và cô cũng không thể biết thế nào là cà phê ngon mà chỉ có thể phân loại được cà phê khi đã nếm.
Posted on Mon, 27 Dec 2010 03:34:58 +0000 at
/forum/showthread.php?tid=8556