<span style='color: #2E8B57'><span style='font-size: 15px;'>- I hate youuuuuu... Trang nói như thét lên.<br />
- Anh không sợ bị ghét, anh chỉ sợ bị yêu thôi. Mẫn thản nhiên.<br />
- Vậy...I love you. Haha, anh sợ chưa ? Cô lém lỉnh đáp trả.<br />
- Anh không tin nên không sợ đâu nhóc ạ. Mẫn bật cười.<br />
- Thật đấy, anh nên tin đi là vừa...<br />
<br />
<br />
<div class='bbc_center'>o0o</div><br />
<br />
<br />
Mẫn chỉ cười, vì anh tin - anh tin là Trang chỉ đùa với anh, cũng như anh vẫn thường hay trêu chọc cô đó thôi. Trang khá xinh, chắc trong trường có nhiều bạn trai theo đuổi lắm - Mẫn đoán vậy. Cô sôi nổi, hoạt bát bao nhiêu thì anh lại càng trầm tính, khó gần bấy nhiêu.<br />
<br />
23 tuổi, với ba lần đổ vỡ trong tình cảm khiến anh trở nên khô khan và khó hiểu không biết tự bao giờ. Anh không muốn mở lòng ra với bất kì cô gái nào nữa cả. Vì anh sợ...anh sợ mình lại ôm thêm một vết thương lòng rát bỏng tưởng chừng như nó khiến cho anh không thể thở nổi. Quá đủ đối với anh rồi. <br />
<br />
<br />
<div class='bbc_center'>o0o</div><br />
<br />
<br />
- Thế nào ? Nhìn anh có vẻ lừa tình được không nhóc ?<br />
- Anh mà cũng biết lừa tình á ? Còn khuya... Cô bĩu môi như muốn trêu tức anh.<br />
- Đi hơn cả ngàn cây số ra đây chỉ để bị em chê thôi à ? Biết vậy anh cóc thèm ra thăm em. Mẫn vờ đổi giọng.<br />
- Đằng nào cũng ra rồi, anh nhất định phải bù cho em lần trước, dám cho em leo cây hơn 6 tiếng. Nhắc càng thêm tức anh ách. - Cô lườm anh.<br />
<br />
<br />
<div class='bbc_center'>o0o</div><br />
<br />
<br />
Nhớ lại lần đó Mẫn thấy ngại kinh khủng. Đã hẹn trước, chủ nhật này, anh online chơi với cô. Không ngờ, sắp tới giờ hẹn, mẹ kêu anh trông nhà để mẹ qua nhà bác bàn việc cúng kiếng gì đó. Điện thoại thì nằm trong tiệm để chờ thay cái kiếng màn hình. Bí quá, anh đành mở máy online yahoo với hi vọng là cô không thấy anh, sẽ mở yahoo. Chờ cả buổi, không thấy nick cô sáng, anh cứ yên trí là chắc cô cũng bận việc gì đó nên không online. Đến chiều, anh mò ra tiệm thì thấy nick yahoo của cô đang online. Thôi thì cô làm cho anh một trận, vì cái tội để cô chờ từ 10h sáng đến hơn 4h chiều - bỏ cả cơm trưa.<br />
<br />
Hỏi ra mới biết, mạng có vấn đề nên cô không vào được yahoo, điện thoại cũng không liên lạc được. Vậy là cô ngồi chờ cả buổi, nếu không đến giờ cô phải về nấu cơm chiều thì có lẽ...cô vẫn còn ngồi chờ anh. Hậu quả lần đó mình anh lãnh đủ. Cô tha hồ làm tình làm tội anh, còn anh thì chỉ còn biết năn nỉ biết lỗi - dù rằng anh không cố ý. Cô lém lỉnh: <br />
<br />
"Tối anh viết nhật kí đi, viết xong cho em đọc với nhớ "<br />
"Khôn vậy, anh không viết đâu [-x"<br />
"Ứ, viết đi mà, hôm nay để người ta chờ cả buổi rồi mà "<br />
"À...ờ, nhưng mà anh không hứa đâu nhé [-x"<br />
"Ghét "<br />
<br />
Anh cố không tạo điều kiện để cô có thể cảm thấy yêu được một người như anh. Anh không muốn cô phải ôm một tình cảm ảo tưởng về anh - để rồi khi tỉnh giấc, cô sẽ đau và hụt hẫng - như anh đã từng. Anh không muốn cô bị tổn thương - thật sự là không. Anh cố giữ với cô một khoảng cách vừa đủ gần - để anh có thể được yêu quí cô, cũng như có thể cùng cô huyên thuyên đủ thứ chuyện trên đời - nhưng cũng vừa đủ xa để cô không thể yêu anh. Khoảng cách - là do chính anh cố tình tạo ra.<br />
<br />
<br />
<div class='bbc_center'>o0o</div><br />
<br />
<br />
Nhưng cũng chính vì rất quí cô, nên anh quyết định ra thăm cô một lần - trước khi cô bắt đầu bận rộn với chương trình ôn thi tốt nghiệp lớp 12 lẫn kì thi đại học sắp tới. Ấn tượng đầu tiên của anh khi gặp cô là nhìn cô thật xinh, và hồn nhiên nữa. Cô cứ líu lo như vừa gặp được một người bạn lâu năm mới gặp lại. Còn anh thì ngơ ngác đến buồn cười khi phải cố gắng lắm mới nghe kịp, hiểu kịp những gì cô nói - vì anh dở tệ trong việc nghe tiếng miền khác.<br />
<br />
Mẫn biết, tình cảm của anh dành cho cô đã vượt trên mức tình bạn, nhưng có lẽ do anh còn cố nén lòng mình lại nên nó vẫn chưa đủ lớn để có thể gọi là tình yêu. Nhưng biết đâu được! Biết đâu sẽ có một ngày nào đó, anh nói với cô rằng: "Anh yêu em." Bởi vì khi được nắm tay cô đi giữa cái lạnh của tiết trời Hà Nội, anh cảm thấy tay mình trở nên ấm áp và lòng thật sự bình yên...!</span></span><br />
<span style='color: #00FF00'><em class='bbc'>Đừng trông chờ,<br />
cũng đừng đặt niềm tin vào anh nhiều quá.<br />
Chuyện gì đến ắt sẽ đến!<br />
Vì anh sợ...<br />
Anh sợ mình... sẽ làm em bị tổn thương!</em></span>
Posted on Wed, 27 Jul 2011 13:40:03 +0000 at
http://forum.petalia.org/index.php?/topic/67993-binh-yen/