Dòng sông giống như một dòng thời gian, trôi đi mang theo những kỹ niệm của con người.Dù thời gian có là vô thủy vô chung vẫn có những kỹ niệm người ta không bao giờ quên.Với riêng tôi(cho mình nhập vai nha),đó là một ngày định mệnh.<br />
Quê hương tôi là một xã nghèo ven thị trấn.Nơi ấy có dòng sông xanh mát, nước xanh thăm thẳm.Con sông đã ru êm tôi suốt những ngày thơ dại,nghe tôi rủ rỉ mỗi khi buồn vui.Con sông lớn cùng tuổi thơ hồn nhiên thơ mộng của tôi.Cho đến một hôm...<br />
Bữa ấy như thường lệ,sau giờ tan học,tôi ngồi bên bờ sông.Đó là một buổi chiều rất đẹp.Nắng đã tắt.Gió thổi vi vu mát rượi.Hoàng hôn tím thẫm.Yên tĩnh và vắng vẻ.Cảnh hoang sơ làm lòng người thanh thản,không gợi chút lo âu.Còn gì đẹp hơn đồng quê yêu dấu?Còn gì ngọt mát như nước sông xanh thắm? Ý nghĩ được vục nước rữa mặt làm tôi thấy tỉnh táo hẳn lên.Men theo những phiến đá bắc ngang sông,tôi không chú ý rằng mùa này đá phủ đầy rêu xanh trơn ướt...Khi tới giữa dòng, tôi thích thú ngồi tụt xuống,vóc từng hợp ngọt mát lên mặt.Nước sông như dòng sưa mẹ dịu hiền,vị ngọt thấm lên bờ môi.Tôi vui sướng cất tiếng cười sảng khoái.Ôi ! sông của tình thương da diết,sông mẹ hiền của muôn đời.Có ngờ đâu trong một phút vô ý,rêu xanh đã làm tôi trượt bước,sông mẹ hiền thành nước xoáy hung dữ.Tôi hoảng sợ không biết làm gì.tôi nào đâu biết bơi.Tôi chỉ biết kêu la cho đến khi bị nước xiết nhấn chìm.Trong giây phút kinh khủng ấy,rất nhiều kỷ niệm,nhiều gương mặt thân quen tràn về trong mắt tôi.Nào là những ngày đi học,nào lag những trận cãi nhau với thằng ty nhà bên nào là cha mẹ tôi.Cha mẹ thương tôi lắm,làm sao co thể sống được nếu thiếu tôi?... Cứ thế dòng nước xoáy và dòng kỹ niệm nhấn chìm tôi cho đên khi tôi không còn biết gì...<br />
Khi tôi tỉnh dậy đã thấy cha mẹ tôi ngồi bên giường.Thấy tôi mở mắt,đôi mắt ưu tư của mẹ vụt sáng lên rồi lại buồn thảm hơn. Cha trầm ngâm đau đớn bảo tôi:<br />
''Con co biết anh Mẫn đã cứu con không?''<br />
Anh Mẫn là hàng xóm của tôi.Anh mới xuất ngũ về và rấthay cùng tôi ra sông ngắm hoàng hôn.Anh bảo:'' sông cũng là tâm hồn của con người,sau này em lớn lên em sẽ hiểu''.Dạo gần đây.bệnh lao của anh tái phát mạnh nên bác đức không cho anh ra ngoài.Theo lời ba kể,tôi biết buổi chiều ấy,anh cảm thấy người hơi khoẻ lại nên mới ra sông đê hít thở khí trời.Nghe tiếng tôi kêu cứu,anh đã..nhưng sức anh chỉ đưa tôi vào đến bờ chứ đương cự làm sao với dòng nước rộng lớn.Anh cứu được tôi nhưng bệnh tình anh càng nặng.Khi đưa đên bệnh viện,anh chỉ thoi thóp thở.Anh đã ra đi trước khi tôi nói lời cảm ơn.và tôi tin rằng linh hồn anh là một ngôi sao bất tử.EM XIN LỖI ANH
Posted on Sun, 15 May 2011 03:06:19 +0000 at
http://forum.petalia.org/index.php?/topic/64185-dong-song-troi-diem-xin-l%e1%bb%97i-anh/