<span style='font-size: 15px;'><br />
Giờ này, như anh nói, anh đã có người con gái khác đang ở bên cạnh - không phải là em.<br />
<br />
Em đã đau, đau lắm, thật sự đau anh àh. Tim em bây giờ như muốn vỡ tung ra mà thôi. Giờ thì chúng ta thật sự đã kết thúc, điều mà em chẳng hề mong muốn. Em đã cố gắng níu giữ một chút tính cảm gì đó ở anh, nhưng anh không cho em có cơ hội làm việc đó. Cái cách mà anh bỏ rơi người khác cũng tàn nhẫn lắm anh biết không? Nhưng em không có quyền trách anh mà tất cả là do em, tại em thôi và giờ thì em phải chịu nỗi đau này một mình. Cũng đúng thôi, em có tư cách gì mà oán trách ai.<br />
<br />
Bạn bè bảo rằng em hãy quên đi, quên cái người ấy đi, nhưng làm sao có thể quên được dù họ chỉ là người dưng. <em class='bbc'>Trước khi là người thương thì họ là người dưng, và sau khi là người thương thì họ cũng chỉ là người dưng mà thôi… </em><br />
<br />
Thật sự lúc này em đang khóc, em khóc rất nhiều và em cũng tự trách mình sao không khóc khi có thể, em hận mình sao không giận khi có thể, em hận mình sao không cười khi có thể, để bây giờ đã quá trễ. Em sẽ tự đứng lên, tự bước đi trên con đường có thể đầy hoa hồng và cũng có thể đầy gai nhọn.<br />
Nhưng…con đường ấy không có tên anh.<br />
<br />
Và ở cuối con đường chông gai, chỉ có em cùng vết thương này, bước từng bước lạnh lẽo….Vết thương này có lẻ không lành lại mà chỉ dịu đi theo lớp bọc của thời gian. Những tình cảm em dành cho anh sẽ mãi ngủ yên, mãi mãi “buông tay anh ra, buông tay em ra, và đôi ta sẽ chia xa…”<br />
<br />
Đúng rồi, em phải buông tay anh ra, cho anh lựa chọn con đường mà anh phải đi, cũng như anh có quyền lựa chọn giữa em và chị ấy. Và… anh đã chọn chị ấy - người anh nói - anh cần có trách nhiệm và chút gì đó gọi là tình yêu. Vậy em không đáng để anh yêu, không đáng để anh thể hiện trách nhiệm tình yêu ???<br />
<br />
Quãng thời gian chúng ta yêu nhau chẳng lẽ lại không bằng được thời gian ngắn ngủi anh và chị ấy bên nhau hay sao??? Anh không thấy có lỗi với em hay sao???<br />
<br />
Tim em chùn xuống một nhịp, thoáng cảm giác nhói đau, nỗi đau chưa bao giờ em phải trải qua - cho đến hôm nay. <br />
Hôm nay, anh nói: "Em đừng nhắn tin cho anh nữa, vì chị ấy – người yêu anh không thích" . Thì ra là vậy, chị ấy đã là người quan trọng lắm rồi. Nhanh thật đấy, em không nghĩ là có thể nhanh như vậy đâu.<br />
<br />
Tim em như ngừng đập, cảm giác có cái gì đó chạy dọc cơ thể, dường như là đau tột cùng. Thà rằng anh cứ nói ra ngay từ đầu anh chẳng còn yêu em nữa, có lẽ em đã chẳng phải hi vọng cho đến tận ngày hôm nay. Lúc đó em cũng sẽ đau nhưng ít thôi. Còn bây giờ thì…..em thật sự bị tổn thương rồi. <br />
….<br />
Nếu quá khứ chúng ta đi chung một con đường, thì hiện tại, chúng ta ở hai nẻo đường khác nhau. Nếu quá khứ chúng ta yêu nhau sâu đậm, thì hiện tại chúng ta đã từng yêu nhau. Nếu quá khứ tình yêu với anh là màu của hạnh phúc, thì hiện tại có lẽ tình yêu với anh là màu của kỉ niệm. Em đã hiểu....<br />
<br />
Em nhớ anh nhiều lắm…muốn được nghe tiếng anh, được ôm anh…và được nói “em yêu anh”..câu nói mà anh thường ngồi năn nĩ em nói cho anh nghe..giờ e nói rồi…anh có nghe được không? <br />
<br />
E rất muốn nắm chặt lấy sợi dây hạnh phúc vô hình giữa em và anh. Nhưng dường như đã quá mong manh. Là đôi tay e không đủ sức níu kéo hay vì quyết tâm ra đi của anh quá lớn. Nếu không có ngày hôm qua thì đã chẳng có ngày hôm nay. Nếu không yêu anh và bị anh thuyết phục để rồi mất đi sự kiên định của mình, thì em đã không ngồi đây để khóc. <br />
<br />
Lúc nào em cũng nhớ anh, ngay cả khi ngồi kề bên, thì cũng thấy nhớ rất nhiều. Nhớ như việc người ta không thể quên thở trong từng giây một. Nỗi nhớ ấy hiển nhiên như một ngày phải có sáng và tối, như phải có mặt trăng và mặt trời. Em nhớ anh nhiều lắm....<br />
<br />
Em thường tự an ủi bản thân rằng, không phải anh không yêu em đâu, không phải anh bỏ mặc em đâu. Chỉ là, anh đang quan tâm, thương em theo cách mà anh muốn. Dù nó không ngọt ngào, không dịu dàng mà là cay đắng, nhưng em đã giữ cho mình một niềm tin kiên định rằng, một ngày nào đó anh sẽ nhận ra em quan trọng biết nhường nào, rằng chỉ cần có em thôi, anh sẽ đủ sức vượt qua tất cả. Có lẽ em sai rồi. Phải không anh ???<br />
<br />
Có những nỗi đau anh gây ra cho người khác, anh không nhận ra, không có nghĩa là nó không tồn tại. Nhưng không cần phải xin lỗi em đâu. Em chẳng bao giờ trách cứ anh cả, vì khi yêu một ai đó, là trao chọ họ quyền được làm đau mình. Hãy để em tự xin lỗi bản thân mình, anh nhé! Vì "khi xưa em đã nói không cần anh"<br />
<br />
Anh àh, em đã từng hi vọng, hi vọng anh có thể cười với em, một nụ cười dành cho người con gái đặc biệt chứ không chỉ là một nụ cười nhạt nhẽo, xã giao…<br />
<br />
Sáng nay, em giật mình mở mắt tỉnh dậy, thấy lòng vô cùng trống trải, cổ họng thì ran rát, lục tìm trong trí nhớ để hiểu lí do…phút chốc em thấy tim mình như thắt lại. Giờ em đã tỉnh táo để nhận thức và nhớ lại đêm qua em đã khóc quá nhiều. <br />
Hi vọng nhiều nữa…nhưng những hi vọng của em nó quá nhỏ nhoi, nó le lói như ánh sáng yếu ớt trong cơn gió lạ và…anh là cơn gió kì lạ và khó nắm bắt. Anh thích chơi trò thắp nến rồi lại tắt nến.<br />
<br />
Đành thế thôi, hết rồi….<br />
Em thường tự hỏi mình: “Mày có thể yêu người ta đến mức nào?”. Giờ thì em có câu trả lời rồi. Em có thể yêu anh nhiều đến khi tình yêu trong em đủ lớn, để có thể rời xa. Đủ can đảm, để buông tay một người em yêu hơn bản thân mình.”<br />
</span><br />
(St)<br />
<br />
<object type="application/x-shockwave-flash" height="355" width="425" data="http://www.youtube.com/v/2BrMAAmgNYk"><param name="movie" value="http://www.youtube.com/v/2BrMAAmgNYk"><param name="allowScriptAccess" value="sameDomain"><param name="quality" value="best"><param name="bgcolor" value="#FFFFFF"><param name="scale" value="noScale"><param name="salign" value="TL"><param name="FlashVars" value="playerMode=embedded" /><param name="wmode" value="transparent"/></object>
Posted on Wed, 04 May 2011 13:53:32 +0000 at
http://forum.petalia.org/index.php?/topic/63581-k%e1%ba%bft-thuc/