Em và hắn<br />
<br />
…Có những thứ khi đã mất đi mãi mãi<br />
mãi mãi sẽ không bao giờ tìm lại được…<br />
<br />
<br />
<br />
Em ghét hắn. Ghét nụ cười, ánh mắt của hắn, ghét cái cách hắn lầm lì lên bảng giải bài tập, ghét những tờ giấy mà hắn chuyền đi khắp lớp, ghét những khi hắn gọi sang nhà em, chỉ để hỏi ngày mai học gì – mà em thì biết tỏng là hắn chỉ giả vờ thôi, và cuối cùng, em ghét hắn vì hắn thích em. Cái chuyện hắn thích em là một chuyện động trời mà em chẳng bao giờ ngờ tới. Trước đây, hắn vốn là bà tám của lớp, hay pha trò khiến cả lớp cười vỡ bụng (dĩ nhiên là có em). Ngoài ra, em cũng chẳng để ý gì mấy đến hắn vì hắn lúc nào cũng chỉ nói chuyện với bọn con trai. Còn với một người nhu mì, đoan trang, tính tình chỉ gói gọn trong một tính từ có bốn chữ cái: hiền, thì em chẳng bao giờ quan tâm bọn con trai đang làm gì. Mắc mớ gì phải quan tâm đến bọn nó chứ. Nhưng một hôm, con Lam, nhỏ ngồi kế bên em, đột nhiên quay sang, vẻ mặt lầm lì, rồi nó ghé vào tai em, nói nhỏ:<br />
<br />
- Hình như thằng Hải thích mày, nãy giờ tao thấy nó nhìn mày hoài.<br />
<br />
- Xạo hoài mày, hổng giỡn à nghen<br />
<br />
- Thiệt. Hổng tin mày tự coi đi…<br />
<br />
Em cũng có phần chột dạ nên quay người lại. Bị bắt gặp, hắn vội vàng giả vờ viết viết gì đó vào giấy nháp. Em giật mình. Chẳng lẽ, hắn thích em rồi sao? Mà phải hắn có chút nhan sắc gì đó, hay học giỏi cũng đỡ. Đằng này, hắn học cũng xàng xàng, nhan sắc thì … í ẹ. Việc hắn thích em bắt đầu được (hay bị) nhỏ Lam lan truyền trong lớp, khiến bàn dân thiên hạ bắt đầu xì xào bàn tán. Mà em thì có quan tâm gì mấy, phải hắn đẹp trai tí xíu cũng đỡ. Đằng này… Cứ về nhà em thì biết, người tình lý tưởng của em không cần đẹp trai, cỡ …Bi Rain là được rồi. Mọi người thấy tiêu chuẩn của em dễ không, vậy mà hắn còn không bằng một góc của Bi Rain. Thử hỏi làm sao em có cảm tình với hắn được. Mấy lần hắn sang bắt chuyện, em chỉ giả đò nói vài câu bâng quơ. Thật tình em chả thích gì hắn, cứ thấy cái cách hắn ấp a ấp úng là em đã thấy ghét rồi, nhưng không thể để một tên con trai xấu xí như vậy làm hỏng đi danh giá của em được. Dù gì em cũng là người “hiền thục” nhất lớp mà, đúng không? Nhưng hình như hắn không chịu hiểu. Hắn tưởng em nói chuyện với hắn là có ý với hắn. Nên hắn ta được nước làm tới. Hôm nọ, trong khi em đang ngồi làm toán ngon lành, đột nhiên, một mảnh giấy có hình trái tim được gửi sang. Là của hắn, cái trò này là chỉ có hắn mà thôi. Mảnh giấy ghi “Chiều nay, hẹn gặp Chi ở quán cà phê Piano đầu đường”. Sẵn tính tò mò và háo ăn em viết lại “Có chi hông” “Có chuyện cần nói” “Ai trả tiền?” “Tui” “Vậy được, mấy giờ?” “6h nghen” “Ok”.<br />
<br />
6h. Em đã có mặt tại quán Piano. Trong quán phát ra bản độc tấu phát ghét. Em là chúa ghét nhạc không lời. Còn hắn thì ngược lại, nghe đồn ở nhà hắn có cả đống đĩa nhạc không lời mà hắn phải ki cóp, nhịn quà vặt mới mua được. Đúng là điên. Thấy hắn đã ngồi trong đó tự lúc nào, tại chiếc bàn cạnh cửa sổ. Thấy em, hắn vẫy vẫy. Em uể oải đẩy cánh cửa kính bước vào… Trong tiếng nhạc dặt dìu, hắn xoa tay, gãi đầu, rồi lại xoa tay. Cứ như thế nửa tiếng liền. Em ngước nhìn vào đồng hồ. Gần bảy giờ. Sắp đến giờ em đi học thêm. Bởi thế, em giục:<br />
<br />
- Có gì hông, nói lẹ nghen, tui còn đi học…<br />
<br />
- Mình… mình…<br />
<br />
Một khoảng lặng đi rất lâu, rồi hắn mới bắt đầu ấp úng:<br />
<br />
- Mình… mình muốn nói với Chi là… mình thích Chi…<br />
<br />
Em giật mình. Trời ạ, thì ra hắn tỏ tình với mình. Khiếp. Không ngờ hắn lại làm như vậy. Nhưng để giữ danh tiếng quý phái, em giả vờ:<br />
<br />
- Mình cũng đoán được chuyện này lâu rồi. Nhưng mà, Hải à… mình… mình không có cảm tình gì với bạn hết. Mình chỉ muốn bọn mình làm bạn thôi, Được không? Thôi, bây giờ mình phải đi rồi.<br />
<br />
- Ừ, tạm biệt.<br />
<br />
<br />
<br />
…<br />
<br />
Em dắt xe ra khỏi cổng. Ngoái lại. Vẫn thấy hắn cúi gầm mặt xuống bàn, gương mặt đăm chiêu. Cây dương cầm ở góc phòng lại vang lên âm thanh dìu dặt, bài này thì em biết, Serenade của F.Schubert, hồi coi phim Hương Mùa Hè nghe hoài. Đèn đã bắt đầu bật sáng, con đường trải dài bởi thứ anh sáng dìu dịu. Lần nào cũng vậy… Em ghét cái cảm giác phải giả vờ hiền thục trong khi mình không thích điều đó. Đồ khó ưa…<br />
<br />
Có lẽ bi nhiêu đó không đủ ép-phê với hắn. Vì hắn đã tâm sự với bạn thân em (cũng là bạn thân hắn) là hắn sẽ không bỏ cuộc. Trời ạ. Kiểu này chắc em khổ dài dài. Đã biết là hồng nhan bạc phận, ai dè phận em lại bạc như vầy…<br />
<br />
Từ đó, em bắt đầu ghét hắn, ghét cay ghét đắng. Bỗng chốc, cuộc sống vốn dĩ bình lặng của em trở nên sóng gió. Bỗng chốc, em – từ một người ngoan hiền, trở thành tội đồ của bọn bạn hắn vì cứ khiến hắn thở dài, rồi bắt đầu trở nên im lặng. Mà em thì quan tâm gì đến việc đó chứ. Im lặng là chuyện của hắn. Còn em sống là chuyện của em. Mắc mớ gì vì em mà hắn phải im lặng…<br />
<br />
Chuyện tưởng như mãi mãi sẽ vẫn như vậy. Nghĩa là hắn vẫn thích em còn em thì ghét hắn. Nhưng…<br />
<br />
Một hôm, lớp em đi chơi Mũi Né chung với trường. Khỏi nói em ham vui cỡ nào. Vừa nghe tin đi chơi, em đã giơ tay đi liền, nhưng bất chợt, thấy hắn cũng từ từ đưa tay lên. Em thừa biết vụ này. Nhưng hắn đâu có biết bơi. Lần trước đi Đầm Sen nước, hắn chỉ dám ngồi trên bờ, hắn bảo hắn không biết bơi. Chắc lần này ra biển hắn chỉ ngồi trên bờ nghịch cát là cùng. Tối hôm trước khi đi, em đã chuẩn bị đồ đạc sẵn sàng, nhưng không tài nào ngủ được. Buồn buồn, em lên mạng, dạo qua blog mấy đứa bạn. Bất giác, thấy blog hắn, cái màu đen u ám hôm qua đã thay bằng cái theme màu biển, trên bờ cát còn có đoạn thơ mà chắc hắn đã Photoshop cả đêm:<br />
<br />
“Anh không xứng là biển xanh<br />
<br />
Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng<br />
<br />
Bờ cát dài phẳng lặng<br />
<br />
Soi ánh nắng pha lê..”<br />
<br />
Trời ạ, cứu em với…<br />
<br />
<br />
<br />
Sau một chuyến đi dài lây lất. Trong lúc mọi người hồ hởi ca hát, em nằm bẹp dí trên ghế. Say xe. Hic, làm em cảm thấy đầu óc choáng váng, làn da nhợt nhạt. May là cuối cùng cũng đến nơi. Bọn em – gồm em và hai nhỏ bạn thân – ở cùng phòng. Sau khi thu dọn đồ đạc, trường bắt đầu ra biển..<br />
<br />
…Biển hiện lên dưới nền trời xanh thẳm. Từng con sóng nhấp nhô, lung linh màu nắng, trong không khí phảng phất vị mằn mặn của biển, cái hanh hao của đại dương. Xa xa, từng cánh buồm chấp chới giữa muôn trùng con sóng. Biển ôm lấy bờ cát, rồi chảy dài về những nẻo xa xăm, khuất xa khỏi tầm mắt. Gió. Những cơn gió lồng lộng thổi, rì rào ngoài hàng dương, xa xăm như vẳng lên từ một nơi nào đó trong quá khứ. Tiếng sóng biển rì rào, dập dìu, văng vẳng trong không gian rồi chìm dần trong tiếng gió…<br />
<br />
Thay đồ xong là em nhảy ùm xuống biển. Không kịp nghe mấy chú hướng dẫn viên nói gì đó. Chắc lại nhắc nhở đừng bơi ra xa chứ gì, chuyện nhỏ, em biết bơi từ năm lớp lá. Chẳng lẽ một người như em lại không thể chống chọi lại những cơn sóng nhỏ xíu kia sao? Trong lúc em đang tắm táp thỏa thê. Thì hắn. Phải. Hắn đi xuống biển. Trời ạ. Sao hôm nay hắn gan thế. Không biết bơi mà cứ ham vui. Nhưng mặc kệ hắn. Em đến đây là để vui chơi kia mà.<br />
<br />
Trời bắt đầu nổi gió. Những con sóng không còn nhẹ nhàng trườn lên bờ cát trắng mà đổ ầm ì vào bờ đê rồi vỡ tan thành hàng ngàn giọt nước li ti. Mải mê tắm táp, em đã bị nước cuốn đi xa tự lúc nào không biết. Về phía cây cờ màu đen có hình đầu lâu xương chéo. Hoảng hốt, em bắt đầu đạp chân. Nhưng… Do không khởi động trước khi xuống nước, chân em bắt đầu co rút lại, từng cơn đau thắt lên. Em không tài nào bơi vào bờ mà cứ bị nước đánh đi, xa dần, xa dần… Từng cơn sóng nhô cao, ập vào người. Em chới với, hươ đôi tay giữa không trung. Em bắt đầu thấm mệt, rồi đuối sức, chìm dần vào dòng nước. Vậy là hết, cuộc sống mà em yêu thương đang dần bay đi, bay đi. Không biết em có gặp bà ở bên kia thế giới hay không? Không biết em có nhìn thấy được mọi người khi đã khuất rồi hay không… Trong lúc tưởng chừng như em đã mất dần hy vọng thì hắn đã ra tự lúc nào. Nhưng… hắn không biết bơi mà… Hắn chới với trong dòng nước xoáy, tiến về phía em. Chắc hắn cao nên vẫn còn chạm đất. Hắn nắm lấy tay em, kéo dần vào trong bờ. Đi được một quãng, chân em đã hết đau. Bất chợt, một con sóng lớn ập tới. Hắn buông tay ra. Em ngập mình trong dòng nước rồi ngoi lên được, nhưng còn hắn? Cách đó không xa, hắn bị cuốn vào dòng nước xoáy, cánh tay quờ quạng trong tuyệt vọng. Hắn không biết bơi, còn em đã thấm mệt. Em vội la toáng lên:<br />
<br />
- Cứu, cứu…<br />
<br />
Một anh cứu hộ vội lao ra. Nhưng hắn thì chìm dần… chìm dần… Trong khoảnh khắc, hình như em thấy ánh mắt hắn nhìn em, mỉm cười mãn nguyện. Đồ ngốc, hắn đang chìm mà không lo cho bản thân… Rồi dòng nước bắt đầu dâng lên, hắn biệt tăm giữa muôn trùng con sóng… Biển gào thét… Bầu trời dần u ám… Một cơn giông đang đến…<br />
<br />
…<br />
<br />
Em ngồi trên bờ cát, lặng người đi. Nhìn xa xăm ra ngoài biển. Anh cứu hộ khi nãy đang quay về. Trên tay anh… trên tay anh… Là hắn. Anh đặt hắn nằm dài trên bờ cát. Hắn nằm đó. Bất động. Không nghe tiếng tim đập đều đều. Em quay sang anh cứu hộ:<br />
<br />
- Bạn ấy có sao không hả anh?<br />
<br />
Anh cứu hộ chỉ lắc đầu, thở dài.<br />
<br />
Không thể nào, không thể nào như vậy. Lẽ ra người chết phải là em, vì em bất cẩn, vì em ham vui… Còn hắn, hắn chẳng qua chỉ muốn cứu em thôi. Tại sao, tại sao lại như vậy? Tại sao hắn lại làm như vậy? Hắn đâu có biết bơi… Bất chợt, em ồm chầm lấy hắn:<br />
<br />
- Đồ ngốc, Hải khờ lắm, biết không?<br />
<br />
…Tiếng khóc hòa tan trong sóng biển rồi chìm dần vào hư vô…<br />
<br />
… Cơn gió chiều lành lạnh thổi ngang. Ngoài khơi, biển vẫn rì rào trên bờ cát… Ngoài khơi, biển vẫn dâng tặng sản vật cho con người… Biển cho đi rồi biển lấy lại… Giờ này hắn đang ở đâu… Một nơi nào đó xa lắm hay ở ngay đây… Hay hắn đang kế bên em, mỉm cười… Dù hắn ở đâu chăng nữa thì hẳn hẳn sẽ thấy dòng chữ nằm dài trên bờ cát: “Chi nhớ Hải lắm, Hải biết không?”…<br />
The end
Posted on Thu, 10 Feb 2011 06:43:02 +0000 at
/forum/showthread.php?tid=10306