Anh ngang nhiên cặp bồ bị tôi phát hiện. Không những anh không ăn năn hối cải mà còn trắng trợn nói: Anh không thể bỏ rơi cô ấy được vì cô ấy đang mang trong mình giọt máu của anh. Tôi đau đớn, ngã quỵ…<br />
<br />
Anh muốn chúng tôi vẫn tiếp tục sống với nhau, anh không muốn xa tôi và con, anh muốn bé Bảo Anh được hạnh phúc bên cha mẹ. Nhưng anh không thể bỏ cô bồ hiện tại. Trời đất như đang nghiêng ngả dưới chân tôi. Quá sốc và choáng váng, tôi nằm liệt giường mấy ngày. May có chị gái đến chăm sóc và trông con giúp, không thì tôi không biết phải xoay sở sao.<br />
<br />
Ảnh minh họa<br />
<br />
Tôi và anh yêu nhau 2 năm mới tổ chức đám cưới. Anh là con một người bạn của mẹ tôi. Hai bà thân nhau lắm. Ngay từ khi chúng tôi còn nhỏ hai bà đã thi nhau nhận dâu, nhận rể. Tưởng những chuyện đó chỉ là đùa vui, ai ngờ sau này lớn lên chúng tôi yêu nhau thật, trở thành một cặp rất ăn ý nên hai bà mẹ rất mừng. Chúng tôi đều là mối tình đầu của nhau. Mối tình say đắm hai năm đó đã đơm hoa kết trái bằng một đám cưới lãng mạn, ngọt ngào. Gia đình hai bên đều vui vẻ chúc phúc cho chúng tôi.<br />
<br />
Tình yêu của chúng tôi ngày càng nồng đượm khi bé Bảo Anh chào đời. Cuộc sống hai vợ chồng tôi rất êm ấm, hiếm khi xảy ra xích mích, cãi vã. Kinh tế trong nhà cũng không phải lo lắng nhiều. Tôi làm giáo viên, còn anh làm cho một công ty liên doanh với Nhật nên khá thoải mái trong chi tiêu.<br />
<br />
Suốt 5 năm chung sống, tôi rất tin tưởng chồng mình và không khi nào nghĩ anh có thể phản bội lại mẹ con tôi. Ngờ đâu có ngày tôi lại rơi vào cảnh trớ trêu, ngang trái thế này.<br />
<br />
Đợt này anh hay đi sớm về muộn, nhưng khi về cũng không hề có mùi rượu bia. Anh bảo công việc ở công ty rất bận, cuối năm rồi dự án liên miên. Tôi rất thương chồng vì làm ở công ty nước ngoài, áp lực công việc rất cao, nên cũng chỉ biết động viên anh cố gắng và chăm sóc cho chồng từng li từng tí về bữa ăn, giấc ngủ. Có hôm đến nửa đêm anh mới về, tôi cũng thức dậy hâm nóng đồ ăn cho anh và chuẩn bị nước để anh tắm rồi mới vào giường nằm tiếp.<br />
<br />
Hôm đó đã gần 2h sáng, tôi thấy điện thoại của anh reo vang, tôi chợt thức giấc thấy anh vẫn đang ngủ mê mệt. Tôi không biết vào giờ này còn có ai gọi điện cho chồng tôi nữa nên cầm điện thoại bắt máy. Đầu dây bên kia là giọng một phụ nữ rất yếu ớt, thều thào: “Anh ơi, anh mau đến đưa em đi bệnh viện… Em đau quá. Em sợ không giữ được con mất…”. Tôi hoảng hồn không biết có phải người phụ nữ kia gọi nhầm máy hay không bèn vội vàng lay chồng dậy. Anh cầm điện thoại, nhìn thấy số, anh lập tức gọi lại ngay và cuống quýt dậy mặc quần áo. Giọng lo lắng của anh cho người phụ nữ nào đó như những mũi dao khứa vào tim tôi, đau nhói: “Em chịu khó một chút, anh đến ngay đây”.<br />
<br />
Anh thú nhận anh và cô ta đã yêu nhau được hơn một năm, và cô ấy đang mang thai được 3 tháng. Hiện tại cô ấy đang phải nằm điều trị trong bệnh viện vì bị động thai. Nghe những lời thốt ra từ miệng chồng mà tôi đau đớn đến xé lòng, cứ nấc lên từng chặp. Từng lời, từng lời anh nói như xát muối trái tim tôi. Anh nói với tôi rằng anh yêu người con gái đó. Đó là cô gái biết cảm thông, chia sẻ với anh, lại không hề muốn ràng buộc anh, để anh tự do…<br />
<br />
Nhưng anh cũng không muốn li hôn. Anh muốn chúng tôi vẫn tiếp tục sống với nhau, anh không muốn xa tôi và con, anh muốn bé Bảo Anh được sống hạnh phúc bên cha mẹ. Nhưng anh không thể bỏ cô người yêu hiện tại. Đất trời như sụp đổ dưới chân tôi, tôi nói với anh tình yêu không thể chia sẻ, anh chỉ có thể chọn một trong hai người. Tôi nói tôi và anh đã yêu nhau sâu sắc đến thế, anh và tôi đều là người đầu tiên của nhau, tôi là vợ anh, tôi có với anh một đứa con, sao tôi có thể chấp nhận cảnh chung chồng?<br />
<br />
Anh nói để tùy tôi quyết định, anh sẽ tôn trọng ý kiến của tôi. Bây giờ anh còn phải tất bật chăm lo cho cô bồ đang nằm viện. Nhìn anh bơ phờ, mệt mỏi, tôi cũng xót xa lắm. Một mặt tôi muốn li hôn để giải thoát cho mình. Nhưng tôi biết mình sẽ không thể hạnh phúc được nếu không có anh bên cạnh. Tôi rất yêu anh. Dù anh đã làm điều có lỗi với tôi, nhưng chỉ cần anh nghĩ lại, tôi sẽ không đắn đo mà sẵn sàng tha thứ cho anh. Tôi cũng không muốn con mình lớn lên mà không có cha. Nó sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi so với chúng bạn. Con tôi sẽ lớn lên trong mặc cảm, tự ti nếu nó không có một gia đình nguyên vẹn.<br />
<br />
Tôi đang rất đau khổ, bế tắc và mất phương hướng. Anh bảo tôi quyết định, tôi biết quyết định sao đây khi con đường nào cũng toàn những đau khổ và nước mắt. Tôi yêu chồng, thương con nhưng tôi cũng không thể chấp nhận cảnh chung chồng.
Posted on Thu, 10 Feb 2011 02:28:38 +0000 at
/forum/showthread.php?tid=10283