<em class='bbc'><span style='font-size: 15px;'>Mỗi chuyện tình đều có trắc trở của riêng mình.<br />
Và cũng có cái lý của riêng mình.</span></em><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>1.</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>Ngày thứ hai Tâm Khiết ở Moscow, trời bão tuyết. Cái lạnh thẩm thất vào từng giọt máu, rồi theo mạch lan khắp thân người. Cái buốt muốn cắt đôi từng tế bào. Ngồi cuộn mình trong hai tấm chăn bông bên cửa sổ, cô lạ lẫm chiêm ngưỡng khung cảnh trắng xóa mù mịt bên ngoài và lặng lẽ đếm từng nhịp thở. Thực tại lần bò trở lại tâm trí cô.</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>Cô bấm những đốt ngón tay, lẩm nhẩm: “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu…” – Đã sáu ngày cô không nhìn thấy mặt anh. Và giờ cũng đã xa cách anh ngàn vạn dặm, có muốn gặp cũng không dễ dàng gì. Tim cô lên tiếng: “Mày thật dũng cảm!”. Nếu tâm tính cô mềm yếu như những đứa con gái bình thường, nãy giờ mặt mũi đã lem luốc trong nước mắt. Vậy nhưng lòng cô cứ cắn rức một nỗi đằng đẵn.</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>Tâm Khiết ngáp một cái dài, rồi uể oải đứng dật, nhích vào bếp, người vẫn bao vởi hai tấm chăn nặng trịch. Cô rót một cốc cà phê thật bực rồi quay lại ngồi bên cửa sổ, tiếp tục chìm đắm vào những suy nghĩ, nhung nhớ của riêng mình. Đêm qua cô không dám ngủ. Đêm hôm trước vật vờ trên máy bay, cô cũng không dám ngủ. Chỉ khi thân thể rã rời không chịu đựng nổi, thì cô mới vô thức thiếp đi. Chẳng biết là ngất hay ngủ. Còn không, dù ngáp sai quai hàm, cô cũng chẳng dám chủ động nhắm mắt. Bởi giấc ngủ sẽ không đến, mà cái cảnh chia tay của sau ngày trước thì cứ diễn qua diễn lại trên sân khấu tâm trí cô.</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>2.</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>“Em không tin tưởng bản thân mình khi bên anh!”, cô gái nói rời rạc từng chữ, rồi quay lưng bỏ chạy. Phía sau cô, chàng trai đứng yên như đá. Gương mặt anh sắt lại, không tồn tại một cảm xúc nào, hoặc vì đã thể hiện quá nhiều bi thương mà trở thành chai cứng…</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>Tâm Khiết vùi đầu sâu hơn vào gối, cố chặn một tiếng thở dài. Nước mắt không đủ lực nặn thành giọt, chỉ có thể làm những cọng lông mi ươn ướt. Bàn tay cô xoa xoa chà chà vào chiếc gối bông căng phồng, như để tìm kiếm thực tại sau giấc mơ. Hai ngày nữa, cô sẽ được nhìn thấy anh, vì cớ gì mà khung cảnh buổi chia tay hơn sáu năm trước lại tái hiện trong mơ? Như một điềm báo. Cô thoáng cau mày…</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>- Tâm Khiết này, con sang Singapore có muốn tiện thể về Việt Nam thăm mẹ luôn không? – Bố cô hỏi trong bữa ăn sáng, khi đang phết mứt dâu lên lát bánh mì đen.<br />
- Không ạ. Đi lâu quá, bố sẽ thấy vắng – Cô cười với bố bằng một nụ cười thơ trẻ.</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>Bố cô không nói gì, cặm cụi với phần còn lại của bữa ăn sáng. Quan sát những nếp nhăn hằn trên trán và mái tóc muối tiêu của ông, một vệt êm ái vắt qua lòng cô… Suốt sáu năm qua, cô luôn cố gắng hoàn thiện vai trò “cô con gái nhỏ của bố”, và bố cô luôn cố gắng bù lại mười bảy năm ông tồn tại bên ngoài cuộc sống của cô. Nhìn bên ngoài, bố cô vẫn chưa thể lớn tiếng mắng khi cô sai, chưa thể vòng tay ôm cô khi chụp chung hình. Nhưng cô luôn cảm nhận được tình thương ông dành cho mình, quyện chặt trong những mặc cảm tội lỗi.</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>Tên cô – Tâm Khiết – trái tim trong sáng, không phải được bố cô đặt, mà do chồng của mẹ cô đặt. Ngày cô chào đời, đinh ninh rằng đây là thiên thần bé bỏng do mình tạo ra, người đàn ông ấy cưng quý cô như bảo vật. Những ngày thơ bé, ông yêu chiều co bao nhiêu, thì khi biết cô chẳng phải con mình, ông bạc với cô bấy nhiêu. Nếu năm 4 tuổi cô không gặp tai nạn cần truyền máu, thì sự thật sẽ chẳng bao giờ hé lộ: Mẹ cô trong phút yếu lòng đã qua lại với người tình cũ trước ngày người ấy đi xuất khẩu lao động sang Nga, rồi sinh ra cô. Nếu…. thì cô sẽ chẳng bao giờ dám yêu anh.</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>Trên giấy tờ, anh là anh họ của cô – con của anh trai chồng-mẹ-cô. Trên giấy tờ, giữa anh và cô không được phép tồn tại mối tơ tình nào. Nhưng đời thật đâu phải một mảnh giấy. Anh và cô chưa từng thốt lên một tiếng yêu vững chắc. Nhưng trái tim ai nấy đều thật thà với tình cảm của mình: Anh yêu cô, và cô yêu anh.</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>3.</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>Khi biết vì sao người bố đối đãi với mình như không khí, qua những lời bóng gió của xóm giềng, trái tim trong sáng của Tâm Khiết cứng lại dần. Trở thành một cô bé chai lì. Một cô bé chẳng bao giờ thật lòng. Cười không thật. Khóc cũng không thật. Chẳng bao giờ tin vào cái mà người đời vẫn ngợi ca là “tình cảm” – Bởi nếu tình cảm tồn tại trên đời, thì việc cô là con ai nào có quan trọng.</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>Những suy nghĩ lệch lạc như lớp vỏ xù xì bọc lại nội tâm mong manh. Tâm Khiết dần lớn lên. Trong một lần thu mình vào góc, lẩn trốn hơi ấm đoàn tụ của buổi họp mặt gia đình, cô đã gặp Hoàng Minh. Hai tâm hồn: Một nồng ấm, một giá buốt. Một luôn tin tưởng, một luôn nghi kị. Hai nửa đối kháng hoàn hảo khép chặt vào nhau. Chất lãng mạn của yêu đương đã phải mạnh những luồng tươi mới vào thế giới của cô. Rồi ngay khi cô bắt đầu đặt cược niềm tin vào cái mà con người vẫn ngợi ca là “tình cảm”, đời thật giáng vào anh và cô một cú mạnh: Anh và cô là anh em họ, dù chỉ trên giấy tờ.</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>Mẹ cô khóc van năn nỉ. Chồng của mẹ cô chửi mắng. Bố mẹ anh cấm cản. Anh cứng đầu không chịu buông, dọn đồ đạc đến tá túc nhà bạn. Cô phân vân, chẳng biết nên về phe trái tim hay lý trí. Dồn ép. Nằn nì. Sỉ vả. Bức bối… Đến một ngày, khi buộc phải chọn lựa giữa hai mối ích kỷ: Đổ thêm đau khổ vào cuộc đời mẹ mà yêu anh, hay đục thủng trái tim anh để bảo vệ mẹ, cô chọn mối ích kỷ thứ ba. Cũng là mối ích kỷ to lớn nhất: Cô sang Nga đoàn tụ với bố đẻ, quảng lại nỗi hẫng hụt cho hai người mình thương yêu.</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>Suốt những ngày dài sau khi đến Moscow, một cơn đau vô hình cứ thi thoảng xói vào tim gan Tâm Khiết. Cô nén mình chịu đựng. Vết thương còn mới thì bao giờ chẳng bỏng rát, chờ đến khi nó hóa sẹo thì mọi vật sẽ ngăn nắp như cũ. Như Mặt Trời luôn mọc ở đằng Đông và lặn ở đằng Tây. Sống, đôi khi là phải biết tàn nhẫn với bản thân.</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>4.</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>Ngồi bên quầy rượu chấm mút ly rượu màu xanh lá cây lạ kỳ, trong thứ âm nhạc kỳ lạ cứ gõ vào không gian những tiếng choang choang, Tâm Khiết kín đáo ngắm Hoàng Minh – đang ngồi cùng bạn bè tại chiếc bàn lớn ngay giữa quán bar. Hôm nay là lễ tốt nghiệp của anh, và cô – sau khi đã sắp xếp chu đáo hết những rung động ngổn ngang xưa cũ, tự tin rằng có thể nối lại mối liên hệ với anh như một tri kỷ – đã bay chặng đường dài từ Moscow sang Singapore để được nhìn anh ngày tốt nghiệp. Và biết đâu đấy, sau mấy ly rượu, sau khi tẩm đều chất lâng lâng vào tâm trạng, cô sẽ đủ can đảm đến bên anh chúc mừng.</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>Sáu năm. Sáu năm Tâm Khiết chỉ viết cho Hoàng Minh những email cụt ngủn và thưa thớt, hỏi thăm sức khỏe và vắn tắt những chuyện linh tinh khác. Sáu năm anh đều đặn vập nhật tin tức mình cho cô, bằng nhữung email chi chít chữ. Sáu năm… Anh đổi khác quá nhiều. Chàng trai đang tươi cười trong mắt cô không còn nét hiền lành công tử bột. Vẻ thanh tú của một thiếu niên đã cứng cáp hơn, nam tính hơn. Nước da cũng ngảy sang một màu nâu khỏe mạnh. Và thần thái anh rất tốt, đầy năng lượng, đầy tự tin, đầy sảng khoái. Cô khẽ mỉm cười, lòng nhẹ tâng như cọng lông vũ chao liện trong không trung bao la.</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>Tâm Khiết rời mắt khỏi anh.Cô gọi thêm một ly rượu khác, màu đỏ hồng và lấp lánh những hạt sương sa trong veo. Khi cô đang thích thú quan sát ly rượu trông dễ thương như một ly nước đồ chơi, bỗng tiễng nhạc choang choang trong quán tát phụt. Vài giây sau, một giai điệu dương cầm ngọt như mật ong mới chiết vang lên. Ánh đèn vàng mềm mịn rót từng dòng lãng mạn vào không gian. Và Hoàng Minh đĩnh đạc bước ra giữa sàn nhảy đang trống trơn. Anh làm một động tác cúi chào nhẹ nhàng rồi cất giọng trầm ấm:</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>- Xin mọi người thứ lỗi cho sự đường đột của tôi – Nụ cười anh lấp lánh như ánh sao – Hôm nay là ngày vui của tôi và tôi tham lam, muốn nhân đôi niềm vui ấy. Em, hãy chấp nhận lời cầiu hôn của anh nhé!</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>Đám đông đóng băng lại. Chỉ nghe thấy những tiếng tim đập bình bịch, vì tò mò chẳng biết cô gái may mắn là ai, vì hồi hợp thay cho Hoàng Minh. Mắt anh nhìn thẳng về phía chiếc bàn lớn mình vừa ngồi, miệng cười đầy tự tin, trên tay là một hộp nhung nhỏ. Một cô gái mảnh dẻ với mái tóc đen dài bẽn lẽn đứng lên. Đám đông nở bung ra trong những tiếng đập bàn, những tiếng hú hét.</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>Ly rượu đỏ đồ đầy khắp váy Tâm Khiết.</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>5.</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>Tâm Khiết quay lại Moscow được vài ngày, mẹ cô gọi điện, ngập ngừng bảo cô Tết về ăn cưới Hoàng Minh. Cô từ chối trong một cái cười nhạt, lòng hun hút xót xa: Cô chưa từng xem anh là anh họ, vậy sao phải về ăn cưới? Mẹ tường tận chuyện anh và cô, nhưng vẫn muốn cô chứng kiến cảnh người yêu đi ký roẹt hôn ước sống đời với kẻ khác…</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>Cố tình nhốt mình trong bận rộn để quân đi bản thân đang sống ở ngày nào, tháng nào. Nhưng kỳ lạ thay, vào sáng ngày Hoàn Minh cưới, Tâm Khiết vẫn đứng trân trân nhìn tờ lịch. Cốc cà phê trên tay cô nghi ngút khói dần hóa nguội lạnh. Rồi suốt ngày hôm đó, thần trí cô cứ đang treo ngược trên một cành cây nào đó ở tít đầu bên kia nước Nga. Cô không tin những tàn sư của yêu đương cũ lại khiến mình đỡ đần thế này. Cô đổ tội cho sự mất mát của một… “địa chủ” – Cô luôn trân quý tình yêu với anh như một tài sản giá trị, giờ tự nhiên bị tước mất. Cô dùng lý trí để cắt nghĩa cảm giác trống rỗng, u ám đang ngập tràn trong lòng, nhưng chẳng thể khiến cảm giác đó tan biến đi.</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>Năm hôm sau ngày Hoàng Minh cưới, bố anh gọi điện cho cô. Sau một hồi lấp lửng, ông vào thẳng vấn đề: Cô có biết anh đang ở đâu? Đến lúc ấy, cô mới biết chú rể đã chạy trốn. Và suốt nhiều tháng sau, anh biệt tăm.</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>6.</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>Cơn mưa dau dẳng giữa mùa Hè rải vào không khí lung linh những kỷ niệm. Tâm Khiết đi học về sớm, đứng bên cửa sổ tự thưởng cho mình chút thời gian lang bạt vào những mùa xưa cũ, cùng những hạt mưa. Có một thời cô từng yêu thích mưa. Cô cũng không dám chắc mình đã yêu mưa dạt dào, hay chỉ yêu phơn phớt để ngụy tạo chút yếu mềm, chút nữ tính trước mặt Hoàng Minh. Có một thời cô hay tìm kiếm cầu vồng sau mỗi cơn mưa, như tìm chút động viên từ thiên nhiên quyền năng, rằng chuyện của anh và cô, dù khó khăn nhưng sẽ kết thúc trong muôn vàn màu sắc. Đâu phải cơn mưa nào cũng kết thúc bằng một cầu vồng…<br />
Tiếng chuông điện thoải đổ dồn. Cô đến chỗ máy điện thoại, ậm ừ “Alô”. Đầu dây bên kia chỉ có âm thanh như tiếng thở dồn dập.</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>- Alô? – Tâm Khiết mất kiên nhẫn.<br />
- Em còn yêu anh không, Tâm Khiết?<br />
Cô cảm thấy màng nhĩ mình căng như sợi dây đàn, khi tiếng nói trầm ấm của anh chạm nhẹ vào đấy. Đầu dây bên kia có tiếng anh cười dịu dàng.<br />
- Anh… anh đang ở đâu?<br />
- Em còn yêu anh không?<br />
- Còn ạ. – Cơn bình tĩnh nhanh chóng trấn áp tâm trạng Tâm Khiết.<br />
- Vậy được rồi. Anh sẽ sớm gặp em thôi. – Nói rồi, Hoàng Minh cúp máy.</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>Cô quay trở lại bên cửa sổ, tiếp tục nhìn đăm đăm ra màn mưa, cứ như chẳng có gì xảy ra. Một tia gió lên qua khe cửa, vào phe phẩy trên đỉnh mũi, rồi thổi lòng cô phơi phới. Cảm giác đang dễ chịu, bỗng trong cô treo ngang một câu hỏi: Phải chăng anh đã nhìn thấy cô trong quán bar ở Singapore, rồi bày một trò chơi độc ác, để trừng phạt sự tàn nhẫn của cô? Lý trí phủi nhanh đi niềm nghi ngờ ấy: Anh của cô đâu đủ nhẫn tâm mà chơi đùa với tình cảm của người khác, cô gái kia đâu có tội tình gì…</span><br />
<br />
<span style='font-size: 15px;'>Những chuỗi câu hỏi liên tiếp gõ bing boong vào khối óc Tâm Khiết. Cô vỗ nhẹ vào đầu, có ý đổ sạch dòng suy nghĩ vớ vẩn ra khỏ. Mọi chuyện, khi gặp lại anh, cô sẽ được rành mạch, đâu cần phải hành hạ thần trí bằng việc đoán già đoán non. Rồi cô dồn hết sự tập trung say sưa ngắm bức tranh mưa ngoài cửa sổ, trong đầu duy nhất một câu hỏi nung nấy: Cơn mưa này kiệu có kết thúc bằng một cầu vồng? <br />
</span><br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<div class='bbc_right'><span style='font-size: 15px;'><em class='bbc'><strong class='bbc'>PLOY</strong></em><br />
</span></div><br />
Posted on Sat, 15 Jan 2011 16:29:21 +0000 at
http://forum.petalia.org/index.php?/topic/60406-di-tim-c%e1%ba%a7u-v%e1%bb%93ng/